Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 18



Chu Uý Kì phì cười ra tiếng: “Loại miệng lưỡi của trẻ con này cũng muốn doạ tôi? Đừng động lung tung, động nữa tôi lập tức thao cậu, thao đến khi cậu không động đậy được mới dừng.”

Chỉ có ở chỗ anh hai Lãnh Tịch mới bị xem như trẻ con mà đối xử, Lãnh Tịch đối mặt với loại thái độ này của Chu Uý Kì bỗng nhiên sống mũi hơi xót, có cảm giác nói không nên lời. Cậu vậy mà ngay lập tức cảm thấy tên khốn kiếp này có chút dịu dàng, đáng chết! Hơn nữa rốt cuộc vì sao tên khốn kiếp này đột nhiên tốt bụng như vậy? Lần trước không phải thao xong thì đi thẳng luôn sao?

Chu Uý Kì mặc kệ cậu, cũng không chú ý đến vẻ mặt của Lãnh Tịch, dứt khoát bế người đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ rồi bế ra ngoài, đương nhiên, hình ảnh lúc Chu Uý Kì tẩy rửa mặt sau cho cậu khó tránh khỏi ám muội, ngón tay của anh móc móc đào đào trong cơ thể Lãnh Tịch moi thứ anh để lại trong cậu ra ngoài.

Khiến Chu Uý Kì bất ngờ là, Lãnh Tịch không từ chối cũng không mắng chửi nữa, mà là cắn răng quay lưng lại với anh, căng chặt cơ thể, đến khi Chu Uý Kì tẩy rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài rồi bế cậu ra, mới phát hiện mặt Lãnh Tịch đỏ bừng, đáy mắt hình như còn có một tầng hơi nước mê người, vậy mà vô cùng tú sắc khả xan.

Chu Uý Kì không nhịn nổi ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu sát lại hôn hôn lên mắt cậu, sau đó mới cười nói: “Tôi đi đây, nhớ phải tiếp tục nhớ tôi đó.”

“Anh…” Lúc này Lãnh Tịch mới mở miệng, nhưng có chút muốn nói lại thôi: “Anh lại muốn trốn đến chỗ nào?”

Chu Uý Kì cười cười, ngay sau đó trêu chọc nói: “Không đi không được, lỡ như nửa đêm bị cậu tìm đến loạn đao giết chết thì phải làm sao?”

Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt Chu Uý Kì không có chút sợ hãi nào, anh vốn dĩ không để Lãnh Tịch vào trong mắt, trong lòng Lãnh Tịch lại tự nhiên khó chịu, còn có chút kỳ lạ, do đó cậu mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra những lời trong đầu đến bản thân cậu cũng kinh ngạc kia, nếu như…nếu như tôi không giết anh nữa thì sao, có phải có thể ở lại đây không?

Nhưng rốt cuộc Lãnh Tịch vẫn không nói ra những lời này, ngược lại tâm khẩu bất đồng hừ lạnh nói: “Hừ, anh biết thì tốt, lần sau tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”

Chu Uý Kì nhếch khoé miệng lên: “Hoá ra cậu đến lần sau cũng nghĩ xong rồi.”

“Không, tôi…anh còn không cút?” Lãnh Tịch tức giận cố gắng ném một cái gối về phía Chu Uý Kì.

Cuối cùng Chu Uý Kì mang theo nụ cười thoả mãn rời đi, Lãnh Tịch nhìn căn phòng trống không lại thất thần sững sờ tại chỗ. Bản thân vừa nãy…điên rồi sao? Tại sao lại có cách nghĩ như vậy, chắc chắn phải giết anh, phải dùng một trăm một nghìn cách tra tấn anh, nếu không thì sao có thể giải được nỗi nhục ở đáy lòng cậu.

Chu Uý Kì vừa mới ra khỏi phòng bệnh đã cảm nhận được một sự khác thường, cơ thể theo bản năng cảnh giác lên, loại nhạy cảm này đến bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.



Chu Uý Kì nhanh chóng nhìn dưới lầu bệnh viện, một giây sau anh cũng hơi sửng sốt, cửa bệnh viện có một chiếc xe hơi màu đen, mà mấy lối ra khác của bệnh viện đều có mấy người áo đen nấp kín.

Không hổ là nhà thiếu chủ hắc đạo, tốc độ đến này cũng quá nhanh rồi. Chỉ đáng tiếc bọn họ gặp phải là Chu Uý Kì-sự tồn tại đặc biệt này, cộng thêm có hệ thống hack siêu cấp đang ở đây, bọn họ đã định sẵn phải nhào vào khoảng không rồi.

Chu Uý Kì vốn dĩ định trốn khỏi bệnh viện dưới sự giúp đỡ của hệ thống, nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi, một người đàn ông bước ra từ trong xe hơi màu đen.

Dáng người cao gầy, có mấy phần tương tự với Lãnh Tịch, nhưng từ xa có thể nhìn ra một khí chất nho nhã không vướng bụi trần, giơ tay nhấc chân cũng giống như quý công tử của cổ đại, trời sinh có một khí tức cao cao tại thượng, nhưng khuôn mặt kia lại khiến người khác không tự giác trầm mê, điên cuồng.

Nhưng Chu Uý Kì vừa nhìn đã nhìn thấy hung ác quả quyết sâu trong đôi mắt kia, rõ ràng không giống với bề ngoài của anh ta.

Chỉ vừa nhìn, Chu Uý Kì đã thay đổi cách nghĩ. Nếu như đoán không nhầm, người này chính là ông chủ hắc đạo khiến người vừa nghe đã sợ mất hồn trong thế giới này, cũng chính là anh hai của Lãnh Tịch-Lãnh Tiêu.

Nhưng không ngờ rằng Lãnh Tiêu lại anh tuấn đẹp đẽ như vậy, hơn nữa ông chủ hắc đạo nhìn có vẻ trẻ tuổi nho nhã. Nhìn dáng vẻ này rõ ràng là đến tìm anh, như vậy thì thú vị rồi.

Chu Uý Kì quyết định không đi nữa, anh muốn xem thử rốt cuộc Lãnh Tiêu muốn làm gì, vì bây giờ anh thật sự vô cùng có hứng thú với anh ta.

Không ngờ lúc Chu Uý Kì định nói ra suy nghĩ của mình với hệ thống, trong đầu đột nhiên “Tinh” một tiếng âm thanh nhắc nhở, sau đó chính là giọng hơi kích động của Tiểu Đinh.

[Nhiệm vụ ẩn giấu xuất hiện, nhiệm vụ ẩn giấu xuất hiện]

[Mục tiêu của nhiệm vụ ẩn giấu: Ông chủ hắc đạo, Lãnh Tiêu.]

[Thao nát anh ta, thao cho anh ta phục, khen thưởng rất nhiều nha.]

Chu Uý Kì hơi nhếch khoé miệng lên, thú vị, rất thú vị.