Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 34



“Tìm tôi làm gì!” Đến tìm tôi còn cần đưa bạn gái cũ theo sao khốn kiếp!

Chu Uý Kì biết tiểu thiếu gia này đang gây mâu thuẫn, cho nên qua đó cười cười chuẩn bị kéo cậu dỗ dành, mặc dù trước mặt nhiều người như vậy, nhưng anh không có ý kiêng dè.

Không ngờ Lãnh Tịch tức giận, một phát hất tay của anh ra quay đầu đi.

“Tiểu thiếu gia?” Chu Uý Kì bật cười, chỉ đành đuổi theo: “Tại sao lại tức giận như vậy chứ?”

Người ở đó nhìn thấy cảnh này bao gồm cả Doãn Huyên Huyên đều trợn mắt há hốc mồm, hai người này, tại sao nhìn thế nào cũng giống như người yêu đang dỗi nhau, nhất là Lãnh thiếu điên cuồng bá đạo lãnh khốc của bọn họ, tại sao dáng vẻ lại như cô vợ nhỏ đang ghen chứ? Đám người đều sững sờ.

Lãnh Tịch vốn dĩ tức tên khốn kiếp này, nhưng trong đáy lòng cũng biết rõ, nếu như người đó là anh hai thì dễ nói, nhưng trừ anh hai ra người khác tuyệt đối không được, đặc biệt là người phụ nữ Doãn Huyên Huyên này. Phải biết rằng, lúc đầu Lãnh Tịch thậm chí nghi ngờ Chu Uý Kì cường bạo mình giày vò mình vốn dĩ là vì báo thù cho bạn gái trước, giành lại cô ta.

Chu Uý Kì ở một chỗ rẽ kéo lấy cổ tay của Lãnh Tịch, lần này không cho cậu cơ hội hất ra, không đợi cậu phản ứng lại đã đè lên tường, hai tay cũng nhanh chóng khống chế.

“Tiểu thiếu gia của anh” Chu Uý Kì buồn cười: “Em đây là muốn chạy đi đâu?”

“Cần anh quản chắc!” Lãnh Tịch căm tức nói.

“Đương nhiên anh phải quản, người khác anh có thể không quan tâm, tiểu thiếu gia của anh tại sao anh không được quản chứ?”

Lãnh Tịch vừa nghe lời này của Chu Uý Kì khí thế lập tức yếu đi vài phần, hơn nữa lòng còn tràn đầy ấm ức, nhưng càng là như vậy cậu càng giận, có lẽ là hơi được sủng mà kiêu, ỷ vào người khác để ý và cưng chiều càng thêm tuỳ hứng cáu kỉnh.

“Đi lo cho bạn gái trước của anh đi, tôi mới không cần anh quản.”

Nhìn Lãnh Tiêu tức giận Chu Uý Kì không nhịn nổi ý cười, vươn tay nhéo nhéo má cậu: “Đây là làm sao vậy, ai chọc tiểu bảo bối của anh tức giận rồi?”



Lãnh Tịch vừa nghe anh gọi là tiểu bảo bối càng tức hơn: “Ai là tiểu bảo bối của anh!”

Chu Uý Kì sát lại hôn lên môi cậu một cái: “Ở ngay trước mặt anh, trong lòng anh.”

“Hừ, anh giải thích rõ ràng trước cho tôi, Doãn Huyên Huyên là chuyện gì!”

“Cô ấy?” Chu Uý Kì bật cười: “Gặp được trên đường, anh không biết em ở đâu, cô ấy dẫn đường cho anh.”

“Chỉ như vậy?” Lãnh Tịch vẫn hơi nghi ngờ.

“Nếu không thì thế nào tiểu thiếu gia của anh?” Chu Uý Kì cảm thấy người trước mắt này thật sự là đáng yêu.

Lãnh Tịch há miệng, không có lý do phản bác, nhưng vừa nghĩ đến trước đây bọn họ từng yêu nhau thì cậu liền khó chịu, vô cùng khó chịu, cho nên cậu định thoát khoải người đàn ông đang đè cậu trên tường này muốn đi.

Chu Uý Kì một phát ấn người lại, tiếp đó cơ thể cũng đè lên, ngón tay kéo cổ áo của cậu bắt cậu nhìn vào mình: “Đừng quậy nữa được không, anh hai em rất lo lắng cho em, có chuyện gì chúng ta về rồi nói nhé?”

“Ai quậy chứ?” Lãnh Tịch ấm ức đến sắp khóc rồi: “Các người làm chuyện như vậy, tôi còn nên vui mừng sao?”

“Bảo bối, tình yêu của anh với em không thay đổi.”

“Vậy anh hai của tôi thì tính là gì?”

“Anh hai em cũng là bảo bối của anh, anh ấy là đại bảo bối, em là tiểu bảo bối.”



Nói thật, Chu Uý Kì đối với lời nói cặn bã của mình cũng không còn gì để nói rồi, quá vô sỉ quá mất mặt, may mà tất cả đều chỉ là trò chơi, là nhiệm vụ. Đương nhiên, còn có hệ thống Tiểu Đinh trợ mắt há hốc mồm, là nó đánh giá thấp loài người rồi.

“Đồ khốn kiếp vô sỉ!” Lãnh Tịch oán hận nói, nhưng giọng điệu thật ra đã không cường liệt như vậy nữa, trong lòng cậu vốn dĩ không định tranh giành với anh hai, cho nên chỉ cần Chu Uý Kì không vứt bỏ cậu chọn anh hai, thật ra cậu…đã rất vui vẻ rồi.

“Hô ưm~” Lãnh Tịch mắng xong miệng liền bị chặn lại.

Một tay Chu Uý Kì để ở trên mông cậu dùng sức ấn về phía eo mình, không ngừng xoa nắn, một cái tay khác ấn ở sau gáy Lãnh Tịch, bộ dạng như là muốn nuốt cả người Lãnh Tịch vào bụng.

“Tối qua có nhớ anh không?” Chu Uý Kì hôn môi cậu hỏi.

“Ừm~” Lãnh Tịch đỏ mặt.

“Chỗ nào nhớ?” Chu Uý Kì tiếp tục hỏi.

“Biết rõ còn hỏi!”

“Chỗ này sao?” Chu Uý Kì nói xong lại hôn hôn miệng Lãnh Tịch, sau đó ngón tay đột nhiên trượt vào từ kẽ mông, ngón tay chính xác không nhầm chọc đến cửa huyệt hơi hơi ướt mềm của Lãnh Tịch: “Hay là chỗ này?”

“Hô~” Lãnh Tịch thở dốc một tiếng, cơ thể mềm xuống, nếu không phải Chu Uý Kì ôm cậu thì đã sớm ngã rồi, hai tay vội vàng bám lấy bả vai Chu Uý Kì, sau đó mới mị nhãn như tơ nhìn Chu Uý Kì: “Đều nhớ~”

“Thật là một tiểu yêu tinh thành thật” Ngón tay Chu Uý Kì cắm vào chọc chọc: “Ướt như vậy, thật sự muốn thao em ở đây.”

“Hô a~khốn kiếp” Cả người Lãnh Tịch tê dại bám lấy Chu Uý Kì, phần mông dùng sức vểnh ra sau, ngón tay của Chu Uý Kì cắm càng ngày càng sâu.

Chu Uý Kì dứt khoát cởi khoá kéo quần của Lãnh Tịch đến dưới đùi, cho nên cả phần mông và thân dưới đều bại lộ ra ngoài. Lãnh Tịch sửng sốt: “Chu Uý Kì!”