Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 13



Ngày mới lại đến, lại phải đi làm. Nhưng vì tối qua ngủ quá muộn nên Trác Thế Tuyết bị đau đầu, nàng không còn phân biệt được cơn đau đầu là do thấy Isabella hay do đi ngủ quá muộn nữa. Nàng định đi vệ sinh rồi quay lại văn phòng, khi đang ngồi xổm nghịch điện thoại di động, nàng chợt nhớ đến chức năng giám sát trong điện thoại di động, nhìn vào camera trước của điện thoại di động.

"Chị làm thế nào mà cài đặt chức năng nghe lén hay chức năng giám sát trong điện thoại của tôi? Chị đã theo dõi tôi đi vệ sinh suốt ba năm qua sao? Chị có thể đừng biến thái như vậy được không hả ?" Trác Thế Tuyết vừa nói vừa tắt điện thoại. Khi cô đi vệ sinh xong bước ra rửa tay thì cũng có người từ bên cạnh bước ra.

"Thế Tuyết."

Trời ạ, là Hạ Đồng, người gần đây cô ít muốn gặp nhất.

"Hạ Đồng, cô còn chưa đi làm sao?" Trác Thế Tuyết cười khô khan nói, sao đến đi vệ sinh mà còn không tránh được.

"Gần đây chị sao thế? Chị đang tránh mặt em, còn gọi tên đầy đủ của em, sao không gọi Đồng Đồng nữa." Vẻ mặt Hạ Đồng trong ủy khuất, như thể người làm sai là Trác Thế Tuyết.

[Cô có thể đừng biểu hiện như vậy không? Cô đã lừa dối mà vẫn làm ra dáng vẻ đó chắc cô xem tôi là một con ngốc không biết gì cả!] Trác Thế Tuyết trong lòng rất tức giận, nàng hơi quay mặt sang một bên. Ngoài ra, nàng thực sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Đồng, nàng sợ giây tiếp theo mình sẽ nhượng bộ an ủi cô ấy, sau đó lại nói tất cả là lỗi của nàng và cầu xin Hạ Đồng tha thứ.

"Đúng vậy không? Gần đây chị tránh mặt em, tối qua em nhắn tin cho chị nhưng không nhận được hồi âm. Vốn dĩ tối qua em chỉ muốn dùng bữa với chị để nói về chuyện xảy ra gần đây. Nhưng thái độ của chị đối với em tệ quá!" Hạ Đồng càng nói càng kích động, khóe mắt rưng rưng, sau đó cô bắt đầu rơi lệ.

À, tối qua nàng bận cãi nhau với Isabella nên không thèm nhìn vào điện thoại.

"Cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra?" Trác Thế Tuyết thăm dò hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi! Tại sao chị lại lạnh lùng và tàn nhẫn với em như vậy? Nếu không thích em nữa, chỉ cần nói...hu hu hu"

Hạ Đồng vừa khóc vừa lau nước mắt, lớp trang điểm bị nước mắt làm lem, Trác Thế Tuyết hiếm khi nhìn thấy Hạ Đồng như vậy, nàng có chút không hiểu, chẳng lẽ chứng cứ mà Isabella đưa cho nàng đều là giả? Những video đó cho dù đã qua chỉnh sửa thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể là giả được.

"Lẽ nào cô thật không biết chuyện gì đang xảy ra."

Trác Thế Tuyết luôn tin tưởng những điều cô nhìn thấy. Nàng thực sự rất dễ xúc động và không thể phân tích một cách hợp lý xem Hạ Đồng có lừa dối hay không. Phán đoán của nàng đã bị ảnh hưởng bởi "bằng chứng" do Isabella đưa ra. Khi nghĩ đến việc Hạ Đồng đã lừa dối nàng bấy lâu nay, mọi đau đớn và tức giận trong lòng đều bộc phát.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm sao em biết được nếu chị không nói cho em biết?"

"Tôi không muốn nói những chuyện này ở đây."

Trác Thế Tuyết sờ trán, đau đầu quá, tại sao phải đối mặt loại tình cảm này?

Nàng thoáng cảm thấy nếu Isabella chết tiệt đó không gửi USB thì nàng sẽ không biết gì cả, nàng có thể tự lừa dối mình và giả vờ rằng Hạ Đồng vẫn yêu nàng. Trác Thế Tuyết muốn rời khỏi nhà vệ sinh, lại bị Hạ Đồng nắm lấy tay.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?"

"Buông ra, tôi phải quay lại làm việc."

"Nếu chị không nói, em sẽ không để chị đi."

"Cô đừng trẻ con như vậy được không! Hạ Đồng!" Trác Thế Tuyết lúc này đột nhiên cư xử như chị gái nói, "Tôi không nói ở đây là để giữ thể diện cho cô, đừng ép tôi, được không!?"

Nghe được câu này, Hạ Đồng nới lỏng tay và nhìn Trác Thế Tuyết với vẻ mặt tái mét.

"Chúng ta đã hẹn hò lâu như vậy... Đây là lần đầu tiên chị nói em trẻ con..." Vẻ mặt Hạ Đồng không chỉ buồn bã mà còn có mất mát.

"Đúng vậy! Tôi cho rằng cô thật trẻ con, mỗi lần nói chuyện về chúng ta, cô đều giả vờ như không nghe thấy, nếu không thì đổi chủ đề. Tôi đã 29 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Tôi rất nóng lòng chờ đợi cô trưởng thành. Vì những chuyện nhỏ nhặt mà tôi luôn cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách thế hệ, cô chưa bao giờ cùng tôi đối mặt để tìm ra giải pháp."

"Tại sao chị phải quan tâm nhiều đến tuổi tác của mình như vậy? Em yêu chị, điều đó không liên quan gì đến việc chị bao nhiêu tuổi."

Thế tại sao cô không can đảm công khai nói yêu nàng, Trác Thế Tuyết trong lòng đau đớn, nàng nhìn sắc mặt của Hạ Đồng, dù biết trước đây Hạ Đồng thật sự yêu nàng thì cũng không thể hàn gắn được.

"Hơn nữa, vấn đề chị nói hiện tại chúng ta không có cách nào giải quyết, chị càng nhắc càng thêm phiền, căn bản không có tác dụng."

"Được rồi được rồi, là tôi tọc mạch, rồi gây sự vô cớ. " Trác Thế Tuyết điên cuồng nói: "Chia tay đi! Đừng làm phiền tôi nữa."

"Em sẽ không chia tay với chị, em không muốn chia tay."

"Tùy cô."


Trác Thế Tuyết thái độ càng lạnh lùng, quay đầu rời đi mà không nhìn lại.

Chuyện xảy ra sáng nay khiến Trác Thế Tuyết tâm tình không tốt, nàng thực sự không hiểu Hạ Đồng đang nghĩ gì, sao cô ấy vẫn có thể tự tin lừa dối nàng như vậy, còn có dũng khí tranh cãi ? Cô ấy không biết "giữ thể diện" có nghĩa là gì sao?

"Đinh------"

Đột nhiên điện thoại di động của Trác Thế Tuyết vang lên, nàng ngừng gõ bàn phím, nhấc điện thoại lên nhìn màn hình, tin nhắn từ số lạ.

[Cưng à, tối nay sau giờ làm việc em có thể ăn tối với tôi không? Tối qua chúng ta đã gặp nhau. Hôm nay tôi nhớ em rất nhiều và muốn gặp em.]

Trác Thế Tuyết gần như ném điện thoại đi.

Ôi trời ơi, Isabella biết số điện thoại di động của nàng.

Nghĩ đến sáng nay, Trác Thế Tuyết lại cảm thấy tức giận muốn lập tức đổ tất cả lên Isabella, cô cầm điện thoại di động điên cuồng gõ:

[Tôi không đi, chị tự ăn đi, đừng làm phiền tôi, tôi không muốn nhìn thấy chị.]

Cô đọc lại tin nhắn mình viết, không tệ, cô nên có thái độ rõ ràng với những kẻ biến thái lưu manh như vậy.

Nhấp vào Gửi.

"Ding----" tin nhắn lại đến:

[Tôi sẽ đón em ở cửa công ty lúc 6 giờ tối nay.]

Chết tiệt......!

Khoảnh khắc Trác Thế Tuyết nhìn thấy tin nhắn, đầu cô như nổ tung, chị ta vẫn không hiểu từ chối nghĩa là gì, từ khi học đại học nàng đã không nhận ra bộ mặt thật của người này. Khi hẹn hò với nàng, Isabella luôn có một thói quen xấu như vậy. Chỉ cần cô ấy muốn làm điều gì đó, dù Trác Thế Tuyết có từ chối hay không muốn đến mức nào, nàng cũng không thể thay đổi quyết định của Isabella, nàng chỉ có thể bị điều khiển như một con rối.

Nàng không muốn tối nay tiếp tục tranh cãi với Isabella, nàng thực sự mệt mỏi.

Trác Thế Tuyết cố gắng gọi vào số điện thoại đó nhưng nó bị tắt.

Tan sở lúc 6 giờ chiều.

Hôm nay Trác Thế Tuyết có rất nhiều việc, cấp trên của nàng như bị bệnh tâm thần, ba lần yêu cầu nàng thay đổi kế hoạch để giới thiệu sản phẩm mới, đầu óc nàng đã quá tải rồi, nghĩ đến vẫn nhận được mức lương thấp như vậy khiến nàng cảm thất bất bình hơn.

Nàng thực sự muốn về nhà tắm rửa và ngủ.

Khi ra khỏi cổng công ty, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc đậu ở đó, vì xe quá nổi bật nên những đồng nghiệp của nàng đều tò mò muốn biết chủ nhân chiếc xe là ai, nàng nghe đồng nghiệp thì thầm

"Ôi trời ! Đây chẳng phải là mẫu Aventador của hãng Lamborghini sao?"

"Xe nhập khẩu hiếm lắm, hình như có giá mấy triệu."

"Trong công ty chúng ta ai lại quen một người giàu có như vậy? Còn lái xe tới đón..."

Khi Trác Thế Tuyết nhìn thấy chiếc xe, nàng không cần suy nghĩ đã biết đó là ai, nàng đi vòng quanh góc đường và giả vờ như không nhận ra.

"Tiểu Tuyết."

Phía sau truyền đến tiếng gọi, Trác Thế Tuyết cũng không muốn quay đầu lại, liền dùng hết sức lực chạy về phía trước, theo sát phía sau là tiếng gầm rú của xe thể thao.

"Tiểu Tuyết, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

"Tôi không muốn ăn cùng chị." Trác Thế Tuyết vừa đi vừa nói.

"Vậy em muốn ăn cùng ai?"

"Dù sao cũng không phải chị! Tôi không muốn nhìn thấy chị, tôi mệt quá, muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ. Tôi đã làm việc cả ngày rồi." Trác Thế Tuyết không quay đầu lại nói, " Không phải ai cũng như chị, mỗi ngày đều rảnh rỗi ".

"Tiểu Tuyết, em có muốn ăn tối với tôi không?"

Isabella giọng nói trở nên yếu ớt, nghe như đang nghẹn ngào, Trác Thế Tuyết quay người lại, nhìn thấy Isabella đang dùng tay lau mắt đang điều khiển xe, nàng nghĩ không biết đối phương có khóc thật hay không.

Thái độ vừa rồi của nàng quả thực có chút quá hung dữ, nàng lại bắt đầu cảm thấy có chút áy náy.

Trác Thế Tuyết dừng lại, xe của Isabella cũng chậm rãi dừng lại bên cạnh nàng, Trác Thế Tuyết nhìn thấy nước trên mắt cô, nỗi buồn trong lòng bỗng nhiên dâng lên. Isabella lớn hơn nàng mấy tuổi, lại ra dáng vẻ khép nép cầu xin làm nàng có chút mềm lòng.

"Tôi muốn về nhà, tôi thực sự mệt mỏi."

"Nhanh thôi mà, Tiều Tuyết, chỉ là một bữa cơm." Isabella ý thức được thái độ Trác Thế Tuyết bắt đầu dịu xuống, vì thế nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: "Lên xe đi, tôi đưa em đi ăn đồ ngon."

Trác Thế Tuyết vẫn không dám lên xe.

"Tôi hứa sẽ không làm gì cả." Isabella nhếch lên nụ cười xinh đẹp dịu dàng, nếu đây là lần đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy cô, chắc chắn nàng sẽ bị nụ cười này mê hoặc.

"Tôi sẽ trả tiền bữa ăn này."

"Ah?"

"Nếu để tôi trả thì tôi sẽ đi." Trác Thế Tuyết nói.

Isabella có chút không hiểu, nhưng sau đó cô biết Trác Thế Tuyết đang nói cái gì, liền bật cười.

"Hahahaha, được thôi, nếu có khả năng thì cưng cứ trả."

"Chị thật ghê tởm." Trác Thế Tuyết vẻ mặt chán ghét ngồi vào xe, "Tôi chỉ muốn trả lại tiền ăn cho chị thôi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sau này coi như không ai nợ ai?"

"Tất nhiên là tôi biết~"