Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 43



Sau khi Thiệu Hinh Ngôn rời đi, Jocelyn và Diệp Kính Phân vẫn ở cùng một không gian, Sophia được Jocelyn tạm thời đưa vào một căn phòng khác, thời gian chờ đợi rất nhàm chán. Tay Diệp Kính Phân bị trói trong một thời gian dài khiến máu không lưu thông. Vẻ mặt hắn đau đớn và xấu xí, dù không thích người đàn ông ẻo lả trước mặt, hắn vẫn muốn trò chuyện để đánh lạc hướng đối phương.

"Tôi vẫn nghĩ mình có tài che dấu, giấu kín đến nỗi ngay cả quốc gia cũng không phát hiện được."

Jocelyn đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nghe đối phương nói như vậy liền nhắm mắt lại cười khúc khích: "Thời đại thông tin, hacker tồn tại là để phá hủy bí mật."

"...Cậu có thực sự nghĩ rằng, ừ...bạn của cậu, thực sự có thể đứng lên chống lại Isabella Dietrich không? Thực lúc cô ấy chuẩn bị rời đi, tôi đã rất muốn thuyết phục cô ta nên suy xét cẩn thận hơn, nhưng thái độ của cô ấy quá cứng rắn, tôi không dám nói thêm gì nữa. "

"Điều đó có ý gì?"

Jocelyn nghe thấy Diệp Kính Phân nói, anh cau mày và hỏi.

"Này, hiện tại ta trong tay cậu, đương nhiên tâm tư cũng sẽ hướng về cậu. Không biết cậu đến nhà tôi có phải cũng nằm trong kế hoạch của 'cô ấy' hay không."

"Hả? Không thể nào..." Jocelyn đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghe Diệp Kính Phân nói như vậy, anh vô thức xem lại toàn bộ sự việc, đúng là quá suôn sẻ, anh vần cố chống chế: "Tôi đã điều tra dựa trên manh mối, làm sao 'cô ấy' có thể biết sẽ có tin tặc tham gia vào cuộc điều tra?"

Diệp Kính Phân lắc đầu.

"Tôi đang nói về việc 'cô ấy' mở đường để dẫn dắt hai người đi theo. Không ai có thể đoán trước chính xác mọi chuyện "Hắn ấy nói," Bạn đã bao giờ chơi cờ đam chưa? Hay bất kỳ trò chơi nào giống như cờ vua."

"Trước đây anh có chơi à? Việc này có liên quan gì đến Isabella Dietrich không?"

"Nói thế này nhé, khi biết mục đích của đối thủ cuối cùng là bắt vua, cao thủ biết chơi cờ sẽ đảo ngược logic và xem đối thủ muốn tấn công bao nhiêu cách và sử dụng các nước đi thế nào để giải quyết đối thủ. Các cao thủ sẽ liệt kê tất cả các khả năng có thể xảy ra trong đầu họ. Vì vậy——" Diệp Kính Phân dừng lại ở đây.

"Vậy thì sao?"

"Tôi chỉ nghĩ rằng rất có khả năng cô bạn cảnh sát của cậu đến Prometheus, là một trong những khả năng mà Isabella Dietrich có thể đoán trước được. Việc 'cô ấy' có biện pháp đối phó cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Diệp Kính Phân thở dài nói: " Tôi không nghĩ bạn cậu sẽ thắng. Cô ấy không biết gì về Isabella Dietrich. Nếu Isabella Dietrich có thể đoán trước được sự xuất hiện của cô ấy thì chắc 'cô ấy' đã nắm được mọi việc trong lòng bàn tay."

Một giọt mồ hơi trượt xuống trên trán Jocelyn.

"Isabella Dietrich là một nhà tâm lý học xuất sắc, 'cô ấy' rất giỏi trong các cuộc chiến cân não và biết cách phá hủy lớp phòng thủ tâm lý của đối thủ."

______________________________________


Thiệu Hinh Ngôn bước vào khách sạn, người phục vụ ở cửa hỏi cô cần dịch vụ gì, cô nhớ lại những gì Diệp Kính Phân nói về cách thâm nhập vào "Prometheus", cô phớt lờ người phục vụ và đi thẳng đến cửa thang máy. Cửa mở ra, cô bước vào và nhìn thấy bàn phím nhấn số của thang máy, cô do dự vài giây trước khi nhấn nút tầng 32, đây chính là tầng cao nhất. Lúc này, từ trong thang máy vang lên một tiếng nhắc nhở:

"Xin chào, quý thành viên, vui lòng nhập mật khẩu của bạn."

Thiệu Hinh Ngôn nhấn vào bàn phím số trên nút thang máy và nhập mật khẩu "5423", thang máy lại vang lên một lời nhắc khác:

"Xin chào, anh Diệp Kính Phân, chào mừng anh trở lại Prometheus. Thang máy sẽ dẫn thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn."

Khi thang máy khởi động, không có bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng thang máy chạy, đây là lần đầu tiên Thiệu Hinh Ngôn đến nơi như vậy, cô vô thức sờ vào khẩu súng ở thắt lưng, hy vọng vũ khí Jocelyn đưa cho có thể cứu mạng mình vào thời điểm nguy hiểm nhất.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, "ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Đối mặt với những điều chưa biết, Thiệu Hinh Ngôn cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng khi cô nghĩ rằng mục đích của mình là bắt giữ tội phạm quốc tế, trong lòng cô vẫn dâng lên một làn sóng nhiệt mạnh mẽ, ủng hộ cô tiếp tục tiến về phía trước.

Thiệu Hinh Ngôn bước ra khỏi thang máy, cô lấy súng từ thắt lưng ra, cầm trong tay. Cô bước ra khỏi cửa thang máy, ánh sáng màu cam chiếu sáng toàn bộ không gian, cửa sổ bằng kính suốt từ trần đến sàn nhà. Ánh sáng lấp lánh như những viên đá quý, thứ xuất hiện trước mặt cô là một cánh cửa kim loại màu đen, trên đó khảm những tác phẩm điêu khắc đầy màu sắc. Cô nhận ra đó chính là bức tranh trần nhà nguyện Sistine do Michelangelo tạo ra - " The Creation of Adam "*

* Sự sáng tạo của Adam

Bức tượng điêu khắc xuất hiện trên cửa, mang rất nhiều ý nghĩa, nhưng Thiệu Hinh Ngôn cũng không muốn đào sâu quá, cô nhìn xung quanh, đối diện với cửa không có camera, cô nhìn thấy một cây cột ngắn có đặt bàn phím ở bên phải cánh cửa, cô bước đến, nhập mật khẩu do Diệp Kính Phân đưa ra như thường lệ.

Lúc này, cánh cửa điêu khắc từ từ mở ra, lộ ra một hành lang sâu thẳm với ánh sáng mờ ảo. Cô cảnh giác cầm súng đi vào, sau khi bước vào, cánh cửa sau lưng cô đóng sầm lại, Thiệu Hinh Ngôn không biết tại sao, nhưng đột nhiên cảm thấy tình huống hiện tại có chút giống như bắt rùa trong hũ, và cô đã không biết con rùa là ai.

Đi qua hành lang là sảnh chính, tường được lát gạch đá hoa cương, giữa sảnh có một cái hồ bơi với đài phun nước nhỏ, ánh sáng trắng chiếu xuống làm nổi bật những viên gạch màu xanh tạo điểm nhấn dưới đáy hồ. Bề mặt nhìn lung linh, giống như viên ngọc sapphire, hai bên hồ bơi có cầu thang, cầu thang được xây xung quanh tường tạo thành hình vòng rộng rãi *, cầu thang có thể dẫn lên tầng hai.

* Chắc giống đấu trường La Mã

Khắp nơi yên ắng và tĩnh lặng, như thể không có sự hiện diện của con người.

Nhưng Diệp Kính Phân nói rằng có thể tìm thấy nhiều người như Sophia trong "Prometheus", tại sao bây giờ cô không thể nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ? Họ có bị nhốt không? Mặc dù Jocelyn luôn gọi nơi này là bóng tối, nhà máy nô lệ, nhưng tại sao, nơi này trông rất tao nhã, hoàn toàn không phải là môi trường khắc nghiệt mà cô tưởng tượng. Nó hoàn toàn khác với cảm giác mà cô có trước đây khi giải cứu những phụ nữ bị buôn bán trên núi hoặc trong những căn phòng bẩn thỉu.

Thiệu Hinh Ngôn nhìn cầu thang, không gian yên tĩnh như vậy, người ở đây đã bị thuần hóa đến trình độ nào rồi?

Họ có còn linh hồn không?

Khi chúng ta bị tước đoạt khả năng suy nghĩ và không thể được ra quyết định, liệu chúng ta có còn sống không?

Thiệu Hinh Ngôn đứng ở đầu cầu thang, cô hít một hơi thật sâu rồi đi lên cầu thang, trên cầu thang có trải thảm đỏ, cô lặng lẽ bước lên. Tầng hai trang trí sang trọng như đại sảnh, rất nhiều phòng trên cửa có hoa văn độc đáo, trước cửa đặt những tác phẩm điêu khắc nhỏ đặc biệt. Triệu Hinh Ngôn không biết các nhân vật được điêu khắc, cô cảm thấy đây có lẽ là những nhà hiền triết châu Âu cổ đại, hoặc là những nhân vật trong thần thoại.

Cô dừng lại trước một cánh cửa và nhìn kỹ tác phẩm điêu khắc trên đó, tác phẩm này đặc biệt hơn những cái trước đó, nó tái hiện hai người phụ nữ đang ôm nhau, hai người phụ nữ trông rất giống nhau, giống như sinh đôi. Cô xoay tay nắm cửa, ngay khi cánh cửa mở ra, cô lần đầu tiên ngửi thấy mùi thơm của hoa trong không khí.

Cánh cửa từ từ đóng lại sau khi cô bước vào, cô bàng hoàng nhận ra đó cũng là cửa tự động.

Khi Thiệu Hinh Ngôn ngước mắt lên lần nữa, những gì cô nhìn thấy khiến cô vô cùng sốc.

Hai mỹ nhân như trên ảnh điêu khắc ngồi giữa phòng, đẹp đến mức người ta tưởng chừng như ngừng thở chỉ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của họ.

"Tôi rất vui vì ngài có thể quay lại, thưa chủ nhân thân yêu của tôi."

Họ đồng thanh nói điều này, và nụ cười của họ giống hệt nhau, như thể chúng đã được lập trình sẵn.