Trác Thế Tuyết vừa mới xuống máy bay, trong lòng cảm thấy rất hoảng sợ, nó đã duy trì suốt chặn đường. Lần đầu tiên, nàng đến một nơi xa lạ, không hiểu rõ mọi chuyện xung quanh, hơn nữa, điện thoại di động của nàng đã bị tịch thu từ lâu, nàng không có cách nào để kiểm tra xem nó đang ở đâu.
Máy bay hạ cánh ở một bãi cỏ trống trải, sau khi Trác Thế Tuyết xuống máy bay, nàng giống như chim sa lưới đang cố gắng trốn thoát, nhưng lại không biết phải trốn đi đâu. Nàng chỉ biết rằng mình không muốn ở lại đây. Nàng quay người muốn chạy, lại đâm thẳng vào ngực Isabella.
"Ah!"
Trác Thế Tuyết đau đớn xoa mũi, sau đó nàng nhìn thấy khuôn mặt đang tươi cười ghê tởm của Isabella.
"Cưng của tôi nóng lòng muốn nhào vào vòng tay tôi đến thế à?" Isabella cao hơn cô rất nhiều, cô hơi cúi đầu nhìn Trác Thế Tuyết, giọng điệu đầy trêu chọc, "Đừng lo lắng, nhà chúng ta ở phía trước. Em có thể ôm tôi bao lâu tùy thích khi về đến nhà."
"Không, tôi không muốn..."
"Vậy cưng muốn đi đâu? Em yêu, cưng không nói được tiếng Đức, tôi lo cưng sẽ đi lạc mất" Isabella nói xong, cô cúi đầu thấp giọng nói tai Trác Thế Tuyết, "Ở đây thật quá dễ để nhốt cưng, bây giờ cưng có thể đi đâu chứ?"
"Chị"
Ngay khi Trác Thế Tuyết đang tức giận đến mức muốn chửi bới, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe hơi phía sau, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc SUV Cullinan màu đen đang lao về phía họ. Cô nhìn chiếc xe, nhướng mày, mỉm cười và hét về phía chiếc xe:
" Leonhardt"
"Hallo! Isabella! Lange nicht mehr gesehen (Đã lâu không gặp)"
Đối phương phanh xe một bên rất đẹp mắt, chiếc xe vững vàng dừng lại trước mặt họ. Khi đối phương hạ kính xe xuống, Trác Thế Tuyết nhìn thấy một anh chàng tuấn tú với mái tóc ngắn màu bạch kim, đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt có đường nét rõ ràng. Nụ cười mím môi đầy mỉa mai giống hệt Isabella, nhưng điểm đặc biệt nhất có lẽ là đôi khuyên tai trên tai đối phương, thậm chí xương tai cũng được đóng kín bằng đinh.
Anh ta trông đa nghi, thậm chí còn tệ hơn Isabella.
"Ist sie deine Freundin? Sie sieht so hübsch aus! (Nàng là bạn gái của em phải không? Nàng trông xinh đẹp quá!)" Chàng trai tóc bạch kim đẹp trai đẩy chiếc kính râm lên trán và nhìn nàng đánh giá.
Anh ta nhìn Trác Thế Tuyết và nói bằng tiếng Đức, "Die Schönheit des Orients. (Sự quyến rũ của vẻ đẹp phương Đông)"
"Bruder, du kannst auch Chinesisch, sprich mit ihr auf Chinesisch. (Anh ơi, anh cũng nói được tiếng Trung mà, hãy nói với cô ấy bằng tiếng Trung)" Isabella mỉm cười và ôm lấy eo Trác Thế Tuyết, nhưng Trác Thế Tuyết đang phải đối mặt với cuộc trò chuyện khó hiểu của họ, nàng chẳng hiểu tí gì.
"À. Chào mừng đến Đức, thưa cô, Tôi là anh trai của Isabella, tên Leonhardt (Lai Ân Ha Đặc)*, xin đừng bận tâm rằng tiếng Trung của tôi không tốt lắm..." Leonhardt nói có chút xin lỗi để tỏ ra lịch sự, "Tiếng Trung Quốc thực sự rất khó. Đó là ngôn ngữ khó nhất mà tôi từng học. Tôi phải mất nửa năm mới đạt được trình độ này."
* Editor : tên phiên âm của ổng dài quá nên mình chuyển thành Leonhardt hết nhé, bên Trung họ thích dùng tên phiên âm hơn
Trác Thế Tuyết rất ngạc nhiên, nhưng người đối diện lại nói tiếng Trung lưu loát như thể đã học năm sáu năm.
"A-Xin chào..." Trác Thế Tuyết không biết nên nói gì, nàng có chút cam chịu tình huống này, chỉ có thể xấu hổ đáp lại như vậy.
"Chúng ta lên xe trước nhé em yêu." Isabella bất ngờ hôn lên mặt Trác Thế Tuyết, khiến Trác Thế Tuyết cứng đờ, nàng không ngờ Isabella lại hôn nàng trước mặt anh trai như thế này. "Còn lâu mới lắm mới về đến nhà."
Trên xe, Trác Thế Tuyết đã biết được chút chuyện về Leonhardt và Isabella, họ học giỏi từ khi còn nhỏ. Isabella chịu ảnh hưởng bởi ba mình và dấn thân vào con đường tâm lý học, còn anh cô quan tâm đến y học từ bé và đã chọn di truyền học khi còn là nghiên cứu sinh. Mặc dù cả hai đều học chuyên ngành y nhưng về bản chất chúng rất khác nhau.
Có lẽ là do tính cách của cô ấy, Isabella là người hướng ngoại, có tài hùng biện và giỏi giao tiếp xã hội, đồng thời là người đứng đầu trong kinh doanh. Mặc dù anh trai Leonhar sẽ thể hiện sự khôn ngoan của mình trong cuộc trò chuyện, nhưng tính cách của anh ấy lại có phần nhàm chán và hướng nội, thích hợp cho nghiên cứu chuyên môn. Anh ấy sẽ giúp Isabella vượt qua các vấn đề học thuật, và hoạt động kinh doanh của Isabella sẽ cung cấp kinh phí cho nghiên cứu khoa học của anh ấy.
Hai người từ khi sinh ra đến nay chưa từng cãi nhau, ăn ý hoàn hảo, có thể là do quá thân thiết, đôi khi còn có thần giao cách cảm kỳ lạ của các cặp song sinh.
"Đến rồi."
Một chiếc Rolls-Royce đậu trước cửa một biệt thự. Đây là khu thịnh vượng nhất của Munich, nơi những người Đức giàu có sinh sống. Việc đảm bảo an ninh cho khu vực này được ký hợp đồng với Lehmanns, công ty an ninh hàng đầu thế giới, cũng cung cấp vũ khí chuyên biệt dành riêng để bảo vệ an ninh trong khuôn viên biệt thự.
Cái tên "Dietrich" thuộc về gia đình giàu có danh giá nhất khu vực rộng lớn này. Dietrich Pharmaceuticals, thuộc sở hữu của Isabella Dietrich, chiếm 68% sản lượng phát triển thuốc toàn cầu.
Phần lớn các bệnh viện sẽ mua thuốc do Dietrich Pharmaceuticals sản xuất. Chỉ riêng ngành dược phẩm lợi nhuận của công ty đã khiến cô ấy trở nên giàu có bằng cả một quốc gia.
Nhưng điều này vẫn chưa tính tới thu nhập từ "thế giới ngầm" của cô. Isabella Dietrich có dính líu đến hoạt động buôn người, buôn bán ma túy ở Đông Nam Á, không những vậy cô còn dính líu đến các buôn vũ khí quốc tế.
Trên thực tế, không ai có thể tính toán chính xác cô có bao nhiêu vốn, họ chỉ có thể tin tưởng một cách đại trà rằng Dietrich là một trong những gia tộc giàu nhất thế giới.
"Ôi chúa ơi......"
Phong cách kiến trúc truyền thống châu Âu với gam màu Gothic mạnh mẽ, những ngọn tháp sắc sảo và cửa sổ kính màu hoa văn tinh tế và độc đáo. Công nghệ xây dựng tuyệt vời khiến toàn bộ ngôi nhà trông huyền bí và trang trọng, và phong cách kiến trúc của biệt thự này rõ ràng là khác biệt so với phong cách kiến trúc châu Âu truyền thống của những biệt thự xung quanh, điều này càng làm nổi bật thêm địa vị xã hội của họ với những cư dân giàu có hoặc quý tộc.