"Á..."
Sói cái hung dữ đã chuyển mục tiêu từ Trác Thế Tuyết sang Isabella, rõ ràng là nó đang tức giận vì đòn tấn công vừa rồi, nó há miệng đầy máu và muốn cắn Isabella!
Bởi vì Isabella tình cờ quay lưng lại với con sói, không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra sau lưng nên Trác Thế Tuyết là người đầu tiên phản ứng, nàng không khỏi hét lên:
"Isabella!"
Nàng vốn rất sợ con sói độc ác này, nhưng lại quyết định rất nhanh chóng, không biết dũng khí đến từ đâu, nàng kéo Isabella ra phía sau, duỗi tay ra chặn hàm răng của con sói.
Hàm răng sắc nhọn nhanh chóng cắm vào thịt mềm, máu bắn tung tóe khiến đôi mắt của Isabella đỏ lên, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy kinh ngạc. Sự việc nằm ngoài dự kiến, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Làm sao một người luôn bị mình khống chế lại có thể có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, hy sinh bản thân để cứu cô?
Lúc này cô thấy nàng càng thêm rực rỡ và xinh đẹp.
Con sói cắn chặt cánh tay của Trác Thế Tuyết, kéo nàng về phía trước, nàng đau đớn đến mức không nói lời nào, cau mày và nhìn con sói trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, vết thương bị xé toạc, sâu hơn và rộng hơn.
Thời gian tựa hồ như muốn dừng lại, đúng lúc này, một cây gậy đập mạnh vào đầu sói cái, đầu sói cái bị đánh mạnh, nó lắc đầu choáng váng, hàm răng cắn vào tay Trác Thế Tuyết cũng dần thả lỏng ra.
Leonhardt thở hổn hển, anh vừa tìm thấy cây gậy trong khu vực xung quanh, sợ con sói lại đứng dậy nên giơ cây gậy lên đánh vào đầu con sói nhiều lần cho đến khi chắc chắn rằng con sói không thể tấn công tiếp thì anh mới dừng lại.
"Ôi chúa ơi..."
Isabella bò về phía Trác Thế Tuyết đang nằm trên mặt đất, cô đã còn không để ý đến bộ quần áo trắng của mình dính đầy bùn. Cô chưa bao giờ cảm thấy thổ thẹn như lúc này, hơi thở của Trác Thế Tuyết trở nên gấp gáp, nàng nhìn Isabella trước mắt, không biết tại sao nàng lại mỉm cười với cô, mặc dù tay đã bị cắn nát, máu đang chảy và sức lực của nàng đang rút khỏi cơ thể từng chút một, mí mắt dần trở nên nặng trĩu.
"Chị, chị không sao... vậy thì tốt."
"Trác Thế Tuyết... Tiểu Tuyết, tại sao em..."
Isabella vừa khóc vừa nhìn nàng, gần như cả đời cô đã quen với thói kiêu ngạo, chỉ muốn người khác tuân theo mệnh lệnh của mình, cô khó có thể diễn đạt và hiểu được hai chữ "yêu", nhưng vào lúc này, ý nghĩa của từ này đã ở trong đầu cô ấy, nhưng nó vốn đã nảy mầm trong trái tim cô từ lâu.
Trác Thế Tuyết không thể nói tiếp, môi tái nhợt do mất máu quá nhiều, nàng đau đớn giơ đôi tay đầy máu lên ôm Isabella an ủi.
"Xin lỗi......"
Cô không biết nàng đang nói điều này với ai, có lẽ nàng chỉ cảm thấy hối hận vì đã lén lút chạy trốn vào rừng và khiến họ gặp rắc rối. Nhưng có vẻ như nàng chưa bao giờ chấp nhận tình cảm của cô, điều đó khiến Isabella vô cùng đau khổ và cảm thấy tội lỗi.
Isabella bị mắng nhiều đến mức không dám lên tiếng, không dám trái lệnh của mẹ. Cô đã sắp xếp để bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất đến chữa cánh tay bị cắn nát của Trác Thế Tuyết, nhưng vì vết thương quá sâu và xương gần như vỡ vụn nên việc chữa rất khó khăn, ngay cả việc phục hồi cũng có vấn đề và khó có thể hoàn thành sớm, ước tính cũng phải mất nửa năm.
"Hôm nay em có thấy khá hơn không?"
Để chăm sóc Trác Thế Tuyết, Isabella phải tạm thời ở trong văn phòng bệnh viện, cô tự tay nấu những bữa ăn ngon mang đến phòng bệnh của Trác Thế Tuyết.
Tay của Trác Thế Tuyết đang được chữa trị do chấn thương, chỉ có thể đặt cố định và không thể di chuyển, việc đi vệ sinh của nàng cũng là một vấn đề, cơ bản là muốn di chuyển thì phải có hai y tá để giúp đỡ. Nhưng may mắn thay, bệnh viện này do Isabella điều hành, có vô số y tá phục vụ nàng, có một số y tá có thể thay phiên nhau chăm sóc khi Isabella đi vắng.
"Cũng đỡ hơn rồi."
"Tôi nấu một ít cháo, tôi xem công thức nấu ăn của Trung Quốc, có thể sẽ không ngon..." Isabella hiếm khi nói những lời thiếu tự tin như thế này, khi cô mở hộp giữ nhiệt ra, một mùi hương tỏa ra, thật thơm và trông rất ngon.
"Để tôi đút cho em."
Bởi vì Trác Thế Tuyết không thể cử động nên nàng phải đợi Isabella đút cho mình, Isabella thổi nhẹ và đút cháo vào miệng Trác Thế Tuyết, trong khi ăn nàng cứ nhìn cô, điều này khiến cô tường trên mặt dính gì đó nên vô thức dùng mu bàn tay xoa má mình.
"Có cái gì trên mặt tôi à?"
Trác Thế Tuyết lắc đầu: "Không có gì."
"Dường như em có điều gì đó muốn nói với tôi."
"Đúng vậy..." Trác Thế Tuyết do dự một chút nói: "Chỉ là em đang phân vân có nên hay không nói ra."
"Không sao đâu, cứ nói cho tôi biết."
"Này..." Trác Thế Tuyết thở dài nói: "Không phải là em không muốn gả cho chị, em thích chị, Isabella."
"Chỉ là em không muốn lặp lại mối quan hệ như trước đây của chúng ta, chị nên biết rằng sở dĩ ba năm trước em bỏ trốn là vì chị quá độc tài và chiếm hữu, còn vì những thí nghiệm mà chị muốn làm dối với em, em tin rằng không người tỉnh táo nào có thể chấp nhận được ".
"Em mong rằng nếu có thể ở bên nhau lâu dài thì chúng ta hãy bình đẳng với nhau. Có thể em không có nhiều tiền và quyền lực như chị nhưng em có suy nghĩ và là một cá thể độc lập. Chị phải thừa nhận chuyện này, em là người không phải phụ kiện, chị phải tôn trọng em giống như tôn trọng người trong nhà của mình, em và họ là giống nhau."
Trác Thế Tuyết nói những lời này nghiêm túc đến mức Isabella như bất động, hơn nữa, nghe nàng nói như vậy, cô cũng có vẻ có chút khó chịu.
"Em biết nói ra điều này có thể khiến chị không vui hoặc khó chịu, nhưng đối với em điều đó không quan trọng, em chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình mà thôi. Em cũng biết chị thích em, nhưng chị không biết cách thể hiện tình yêu của mình. "
"Tôi cảm thấy không an toàn." Isabella đau lòng nói: "Em không hiểu được tâm tình của tôi."
"Điều đó có nghĩa gì? Chị không nói, em cũng không thể biết."
"Tôi không có cảm giác an toàn, tôi đã như vậy từ khi còn nhỏ."
"Tại sao chị lại không có cảm thấy an toàn? Chị có thể kể cho em về điều đó?"
"Em có thể hứa rằng sau này em chỉ yêu một mình tôi không? Chỉ cần nhìn tôi mà không nhìn người khác. Thời gian sẽ làm tình cảm phai nhạt. Tình cảm của chúng ta có thể bị giảm sút thì chúng ta già đi. Em có thể hứa được không? Rằng em sẽ ở bên tôi suốt đời?"
Trác Thế Tuyết nghe được lời nói của Isabella có chút sửng sốt, nàng không ngờ tình cảm mà Isabella mong muốn lại nặng nề như vậy, bên trong vỏ bọc chiếm hữu phù phiếm và mang tính hủy diệt này chính là trái tim mong manh và dễ vỡ của Isabella.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trác Thế Tuyết, Isabella thở dài,
"Tiểu Tuyết, em không hiểu ý của tôi. Sở dĩ tôi làm nhiều việc như vậy, sáng chế ra loại thuốc thử đó, là vì tôi sợ một ngày nào đó, người tôi yêu sẽ rời bỏ tôi."
"Tôi không thể chấp nhận sự suy thoái của tình cảm. Tôi mong tình cảm của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi. Điều tôi mong muốn là tình yêu thuần khiết nhất, lâu dài nhất và sâu sắc nhất, có thể vượt qua cả thời gian và không gian. Nếu không, nó không tính là tình yêu."
____________________________________
Editor : Thực sự trong mấy chương quá khứ, Isabella đã nói về quan điểm tình yêu của mình với Tuyết rồi.