Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 6: C6



Một ngày làm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa.

Tám giờ rưỡi tối, Sở Hà đứng trước cửa kính trong phòng khách sạn, vươn ngón tay thon dài sửa lại nút thắt cà vạt Hermes màu đen.

"Trương Thuận." Hắn cũng không xoay đầu lại, "Cho anh mượn xe của em một lát."

"..." Trương Thuận tức giận nói, "Cái ** má anh đi thật á!"

Bởi vì phòng mình bị cháy, Sở Hà chỉ có thể ngủ tạm ở khách sạn, em trai hắn mượn cớ ở nhà một mình rất sợ nên đòi đi theo. Thật ra Trương Thuận muốn ở chung phòng với Sở Hà, nhưng lại chậm một bước, khi tới nơi, nhân viên khách sạn cung kính đưa hắn tới một phòng khác — "Sở tổng cố ý sắp xếp cho ngài ạ." Nhân viên nói, "Nói là sớm biết ngài sẽ đến đây."

Trương Thuận ném balo qua một bên, lén trốn vào phòng của anh mình, vừa bước vào đã bị trang phục đắt tiền cộng thêm đạo cụ dát vàng 24K của Sở tổng làm mù mắt chó, "Anh định lên giường với cái cô đó thiệt hả?!"

"Trong mắt em anh là người như vậy?"

Trương Thuận thở phào, nhưng sau đó lại dùng giọng hốt hoảng nói, "Khoan khoan, ý của anh là muốn nghiêm túc hẹn hò với người ta?!"

"..." Sở Hà nhìn Trương Thuận qua gương, "Em có ý kiến gì?"

"Em đương nhiên có ý kiến!" Trương Thuận bỗng nhiên nhảy dựng lên, "Cái cô đó mới nhìn đã biết không phải hạng người đứng đắn rồi! Quá lẳng lơ! Còn chủ động tới dụ dỗ anh nữa! Chẳng phải anh thích kiểu người tiểu thư khuê cát thích đọc sách như Phó Nhã à? Sao tự nhiên bị loại con gái không đứng đắn này hấp dẫn vậy trời? Loại con gái này sớm muộn gì cũng cho anh khóc chết luôn, mau từ chối người ta đi!"

Sở Hà ngạc nhiên, "Anh nhớ em nói đầu óc của Phó Nhã có vấn đề, rất chán không thú vị..."

"Em nói hồi nào? Em có nói vậy sao? Anh đừng có vu khống cho con gái nhà người ta!" Trương Thuận lập tức lấy điện thoại gõi cho Phó Nhã, "Alo, tối nay rảnh không, anh trai anh mời em đi ăn tối..."

Còn chưa nói xong, điện thoại đã không thấy đâu, Trương Thuận ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Hà đứng trước mặt, im lặng lấy điện thoại khỏi tay mình, nhẹ nhàng nói, "Chìa khóa xe."

Trương Thuận giật giật hai bên thái dương, một lát sau, che hai cái túi quần phóng thiệt lẹ ra cửa. Kết quả còn chưa chạy được hai bước, đã bị Sở Hà nắm cổ áo kéo về rất dễ dàng, một tay thò vào túi Trương Thuận kiếm chìa khóa.

Trương Thuận: "..."

Trong giây phút đó, một trước một sau, đứng vô cùng sát.

Trương Thuận cao hơn Sở Hà, hắn cảm thấy hơi thở của anh mình đang phả vào gáy, chóp mũi giống như Cổ Long phả ra hơi thở thong trẻo như khu rừng sau cơn mưa. Lúc Sở Hà thò tay vào túi của hắn kiếm chìa khóa, bởi vì túi quá chật, hắn thậm chí còn cảm nhận được xúc cảm từ ngón tay thon dài, y như sờ trực tiếp lên làn da.

Mũi của Trương Thuận nóng lên, tấm lưng vốn rắn chắc trong nháy mắt đóng băng.

Sở Hà lấy ra được chìa khóa xe chiếc Ferrari, đi thẳng ra ngoài mang giày, lúc mang giày xong vô tình ngẩng đầu nhìn, cảm thấy buồn cười, "Mũi em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

"..." Trương Thuận kinh ngạc nhìn Sở Hà.

Sở Hà lập tức đi tới, "Em ổn không?"

Trương Thuận luống cuống lau máu mũi, đẩy Sở Hà ra, bước chân lộn xộn chạy khỏi phòng. Nhìn cái dáng vội vàng kia, đừng nói là chìa khóa xe, bây giờ Sở Hà có lấy bóp tiền của hắn, hắn cũng không biết.

"... Chân ổn chứ?"

Sở Hà nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui chắc là hồi sáng bị té lộn nhào nên mạch máu trong mũi bị vỡ. Nhưng bây giờ đi tìm tên đầu sỏ cũng vô dụng, hắn chỉ có thể lắc đầu, ai cũng không nghe thấy hắn mắng một câu, "Chu Huy ngu ngốc..."

Họ Chu ngu ngốc kia đứng trước cửa sổ, xuyên qua cửa kính trong suốt, nhìn chiếc xe Ferrari đỏ, cùng với người đàn ông mặc vest đen, áo sơmi trắng, đang dựa vào xe hút thuốc lá.

Chu Nhất tuy rằng luôn bị người ta mắng ngu ngốc sau lưng, nhưng trên gương mặt của hắn hiện giờ không hề có một chút gì liên tưởng đến hai từ đó. Thậm chí lúc Lý Hồ nhìn thấy nửa gương mặt của hắn phản chiếu qua cửa kính, còn bị sắc mặt làm cho dọa sợ nổi da gà.

"Ta cũng không biết... hắn tới thật." Lý Hồ do dự nói, "Nếu không thì gọi điện kêu tối nay ta có việc đột xuất..."

"Cô không nên cho hắn leo cây." Chu Nhất nói.

"Người này sắp nhập ma, hắn còn một chút lý trí cuối cùng, là vì bên cạnh có người mang Phật cốt bảo vệ. Ta không biết tại sao hắn muốn chơi trò thăng bằng trên dây này, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, chính là thời khắc ngày và đêm xác nhập, ngươi cũng sẽ dễ dàng gọi hung tính của hắn ra."

Lý Hồ nhịn không được hỏi, "Ngươi chắc chắn hắn là Phượng Tứ? Mấy năm nay ngươi thấy cái gì tương tự cũng nghĩ là Phượng Tứ, ta thấy hắn chưa thành ma, ngươi thành trước rồi..."

"Ta không biết, nhưng Phượng Tứ ở cùng với ma tôn, nếu đúng là hắn, ma tôn Phạn La nhất định ở cách đây không xa." Chu Nhất nhìn chằm chằm ra ngoài, chậm rãi mỉm cười, "Nỗi thù lớn nhất thế gian, giết cha giết mẹ — đoạt vợ..."

Lý Hồ nhìn gương mặt của hắn không khỏi phát run.


"Ngươi... ngươi đừng làm bậy, có nhớ không? Lần này đến đây là có nhiệm vụ, lúc đi ngươi cũng đã cam kết với chủ nhiệm, tuyệt đối không thể để người Nhật đem "địa sinh thai" rời khỏi thành phố H —"

Chu Nhất trầm mặc trong chốc lát, dần dần khôi phục bình thường.

"Ta biết." Hắn nói, "Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở."

Lý Hồ thay một bộ trang phục đỏ, tôn lên vóc dáng nóng bỏng, Sở Hà nhìn thấy còn khen một câu, "Lý tiểu thư thật sự làm điên đảo chúng sinh."

Chẳng biết tại sao Lý Hồ cảm thấy câu này là nói cho có lệ thôi, bởi vì bản thân hắn không có dấu hiệu gì là điên đảo.

Ngược lại khi cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest Dior, làn da tái xanh lạnh lùng, trông giống như quỷ hút máu đứng trước chiếc xe Ferrari đỏ như lửa, cô nghĩ rằng người đàn ông này có khả năng làm điên đảo chúng sinh hơn — Không nhắc tới Chu lão đại tùy tiện ở trên lầu kia, chỉ nhìn mấy cô gái đi ngang qua thôi, cũng thấy sắp ngất xỉu rồi.

Thật sự quá kì lạ, cô nghĩ, tại sao giờ lại mang gương mặt vô cùng bình thường thế này, sao có thể như vậy...

Sở Hà mở cửa xe cho cô, "Giờ này chắc là đã ăn cơm tối rồi, lên tầng thượng của Yellow Sea uống cà phê ngắm cảnh, thấy thế nào?"

Trong lòng Lý Hồ hơi run một chút, cười nói, "Có người nói đội trưởng Phượng Tứ năm đó là người rất tình cảm, không nghĩ tới sẽ có một ngày được hưởng thụ, cần phải đi xem một chút."

Nói xong cô xoay đầu nhìn Sở Hà, giống như muốn nhìn thấy tất cả biểu hiện thay đổi trên gương mặt dù cho là nhỏ nhất.

— Nhưng Sở Hà lại không có phản ứng gì, "Bạn trai cũ à?"

"..." Lý Hồ nói, "Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì."

Sự thật chứng minh về chuyện tình cảm, lúc không có tiền thì phải xem kỹ thuật, lúc có tiền thì sẽ xem ném bao nhiêu tiền.

Quán cà phê được xây trên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng thứ bốn mươi, có thể nhìn thấy cảng tàu phía xa, buổi tối nghe thấy tiếng sóng vỗ mơ hồ, tiếng đàn violin du dương trong gió đêm trôi dạt. Bên cửa sổ treo một ngọn đèn không được đốt, chỉ đốt nến thơm, ánh sáng của ngọn nến chiếu vào ly rượu đỏ, ánh sáng lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời.

Nếu như nói Lý Hồ nghĩ lúc đối diện với Sở Hà sẽ có chút lúng túng, thì sau khi ngồi xuống được mấy phút thì không còn suy nghĩ này nữa. Rượu ngon, món ngon, ngợp trong sự xa hoa sang trọng, hơn nữa Sở tổng còn là người uyên bác có khiếu hài hước, đặc biệt càng giỏi chọn chủ đề và biết lắng nghe, chờ Lý Hồ nhận ra thời gian thì cũng qua mười hai giờ, cô không hề biết mình đã trò chuyện với đối phương ba tiếng.

"Không nghĩ anh lại là một người thú vị như vậy." Lý Hồ khẽ xoay ly rượu vang, "Người như anh lại không có vợ, cũng không có bạn gái, là vì đòi hỏi cao sao?"

Sở Hà cười nói, "Cô cứ nhìn Trương Thuận là biết. Cuộc sống của tôi mười năm qua đều là đi trông trẻ cả."

Lý Hồ cười haha, cười đến độ làm đổ rượu trong ly cô đang cầm. Lúc cô để cái ly xuống bàn, khóe mắt lại trong lúc vô ý thoáng nhìn Sở Hà rũ mắt xuống, ra vẻ lơ đãng nhìn đồng hồ đeo tay.

"Cuộc sống của tôi mười năm qua đều là đi trông trẻ."

Trương Thuận: "..."

Vẻ mặt Trương Thuận hơi giật, đặt con dao xuống xoa xoa trán.

Chu Nhất ngồi đối diện trong nháy mắt cười to, tiếng cười của hắn rất vang, làm cho phục vụ đi ngang qua xém nữa làm rớt mâm. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức bịt miệng lại, ngồi thẳng lên nói, "Em vợ, lời nói của anh trai em quả thật sắc bén nha hahahaha!"

Trương Thuận tức giận, "Ai là em vợ của anh!"

Hai người bọn họ ngồi trong góc cách đó không xa, vị trí rất khéo: Nó cách không xa bàn của Sở Hà, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện; nhưng lại khuất do được bồn hoa chắn, khó mà bị phát hiện.

"Thần côn, sao anh lại ở đây?" Trương Thuận quả thật rất bất đắc dĩ, "Nếu anh sợ anh tôi lợi dụng đồng nghiệp của anh thì đi về đi, nhìn cái cô đó, chưa biết là ai lợi dụng ai đâu. Hay là anh thương thầm đồng nghiệp? Sợ bị anh ta NTR1 cho nên lén theo dõi?"

(1) Viết tắt của Netorare, một thể loại manga, chủ yếu xoay quanh chuyện vợ, người yêu bị người khác chiếm đoạt.

Chu Nhất cười xong, dùng khăn lau miệng, rất phong độ nói, "Lý do anh đến đây giống cậu."

"... Tôi là trùng hợp tới ăn tối!"

"Ờ, anh cũng thế."

Hai anh đẹp trai mắt đối mắt trong chốc lát, Chu Nhất chủ động kẹp thẻ vào bill, "Em vợ đừng lo, bữa này anh mời."

"... Ai nói tôi là em vợ của anh!" Trương Thuận xù lông.

Cùng lúc đó ở chiếc bàn cách 10m bên kia, Lý Hồ chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay Sở Hà hỏi, "Anh phải về à?"


"Thời gian của tôi rất kín, nhưng tối nay là ngoại lệ..." Sở Hà cười, "Tôi đang đợi pháo hoa lúc 12 giờ 30, cô xem."

Hắn xoay đầu nhìn ra cửa sổ, trên bầu trời đột xuyên xoẹt một tiếng, một đường sáng vụt lên nổ thành đóa hoa hồng! Ánh sáng từ pháo hoa chiếu rọi, khiến cả nhà hàng sáng lên, mọi người trong nhà hàng cũng đứng dậy đi ra cửa sổ ngắm pháo hoa.

"Đây thật sự... quá đẹp." Lý Hồ tấm tắc khen, "Không nghĩ tới ở thành phố H buổi tối lại có bắn pháo hoa, trước đây chưa từng nghe nói..." Cô đột nhiên nhận ra, "Sở tổng chẳng lẽ anh—?"

Cô vừa xoay đầu, chỉ thấy Sở Hà chống tay lên bàn, nho nhã làm động tác "Xuỵt", "Không cần phải nói ra."

Trong nháy mắt đó ánh sáng của pháo hoa bao lấy thân hình ưu nhã cao gầy của hắn, chi lan ngọc thụ2, phong độ dịu dàng, ngay cả ngón tay đặt bên môi, một động tác rất đơn giản lại vô cùng có mị lực.

(2) Ý chỉ người ưu tú.

Lý Hồ: "..."

Lý Hồ bây giờ thật sự thấy mình bị thu phục rồi. Chu Nhất, Trương Thuận, cái kiểu dễ nhìn này cũng chỉ là thu hút nhờ gương mặt, nhưng vị Sở tổng ngồi trước mặt này, mới là người có thực lực không thể giả mạo được.

"Anh làm như vậy thật sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh3..." Lý Hồ cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nhưng ngay sau đó cô liền im bặt. Xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy, Sở Hà để tay xuống, lại cực kì tránh né nhìn đồng hồ.

(3) Được yêu thương mà lo sợ.

Hắn không có thời gian? Hay là đang chờ ai?

Dây thần kinh cảnh giác của Lý Hồ căng lên, tất cả quá trình cả tối nay chạy lướt qua đầu một lần, cuối cùng quay lại lời mời vào buổi chiều, "Người đẹp, tối nay có được may mắn mời cô một bữa cơm không?"

— Khi đó hắn đang né tránh, Lý Hồ lập tức nhận ra.

Hắn chọn mình giữa một nhóm người — Không phải em trai ngây ngô vô tri, cũng không phải Chu Nhất thâm sâu khó lường, càng không phải những kẻ qua đường góp cho đủ số, mà là dùng một người trông không có sức uy hiếp, càng không có sức ảnh hưởng, cùng nhau tránh né một đêm này.

Vậy thì — Lý Hồ suy nghĩ: Hắn đang né tránh chuyện gì?

Hay là, trốn ai?

Lý Hồ trong nháy mắt làm một chuyện to gan.

Pháo hoa kết thúc, mọi người đều tiếc nuối trở về chỗ ngồi. Bên trong nhà hàng trở về ánh đèn hòa nhã, tiếng đàn violin lại du dương.

Lý Hồ để khăn ăn xuống, cong đôi môi đỏ mọng thành nụ cười mị lực, hỏi, "Sở tổng, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có đồng ý không?"

"Oh?"

"Bóng đêm ở cảng biển bên kia rất đẹp, tôi muốn lên đài quan sát ngắm một chút, anh có đồng ý đi cùng tôi không?"

Sở Hà ngẩng đầu nhìn cô, im lặng, qua vài giây thì cười đáp, "Cô — Cô Lý, khi cô cười thật sự giống một người bạn cũ của tôi, thật sự rất giống..."

Lý Hồ tập tức nheo mắt lại, trong giọng nói có chút khiêu khích gợi cảm, "Bạn gái cũ?"

"Không không, là bạn bình thường thôi."

"Thì ra là thế." Lý Hồ lúc này mới vươn tay ra, "Nếu là bạn bè bình thường, một ngày đẹp thế này, cũng không nên để cổ mất hứng nhỉ?"

Sở Hà bình tĩnh nhìn bàn tay mềm mại đưa tới trước mặt mình, một lát sau cười lắc đầu, trên mặt không nhìn ra là trào phúng hay tự giễu. Lập tức hắn cầm tay Lý Hồ, em trai hắn ngồi cách đó 10m y như lâm trận, nhìn thẳng về phía thang máy.

Đài quan sát nằm trong tòa nhà đi lên bằng thang máy có cửa trong suốt, nó là một khuôn viên phía trên nhà hàng, so với nhà hàng thì càng riêng tư hơn, khung cảnh đẹp đẽ còn che khuất, bên trong hoa viên trồng hoa hồng và hoa tu líp, hương thơm bay thoang thoảng trong gió đêm.

Ở nơi này rất thích hợp để bồi dưỡng tình cảm, nói chuyện yêu đương. Lý Hồ như thiếu nữ, nắm tay Sở Hà bước đi một hồi, đột nhiên ngây ngô hỏi một câu, "Sở tổng sao trông anh không mấy yên lòng vậy, lẽ nào ở cùng tôi mà vẫn nhớ đến người bạn cũ nọ?"

Sở Hà nói, "Không có."

"Ừ hử?"


"Nếu để hắn nắm." Sở Hà chỉ chỉ bàn tay mình, "Tôi sẽ ói thật."

Lý Hồ: "..."

Lý Hồ giật giật khóe miệng, một lát sau rốt cuộc phải hỏi, "Người này tại sao lại khiến anh chán ghét như vậy?"

Vấn đề này có vẻ khiến Sở Hà cảm thấy thú vị, hắn còn ừm một tiếng hứng thú.

"Nói thật ra thì đây không phải người, là một con hồ ly — đương nhiên so với đẳng cấp của hắn thì không so với hồ ly bình thường rồi, nhưng hồ ly là loại đi mê hoặc, giả dối, dùng tình yêu để làm bước đệm là cái tính không thể thay đổi. Nhưng mà nếu chỉ có vậy thì cũng không phải, chủ yếu hắn là người... ừm..."

Sở Hà chưa thỏa mãn, dừng một chút rồi nói tiếp, "Ăn nói vô cùng, tùy tiện..."

Lý Hồ có chút cứng ngắc, "Có thể bị anh ghi hận đến vậy, thì chắc không phải chỉ ăn nói tùy tiện?"

"Oh cái này thì không có." Sở Hà lập tức nói, "Tôi không hận hắn, chỉ là ghét hắn mười năm thì cũng là một chuyện khá vui."

Nói xong hắn xoay đầu, nheo mắt cười với Lý Hồ.

"..." Trong đầu Lý Hồ bây giờ không có bất kì từ nào có thể hình dung, cô bước chậm lại, "Xin lỗi Sở tổng, tôi đi rửa tay, phiền anh chờ tôi hai phút có được không?"

Sở Hà lễ phép gật đầu.

Lý Hồ mang tâm tư phức tạp cười với hắn, bước đi trên đôi cao gót, chiếc váy đỏ ôm sát trông như một con bướm bay giữa vườn hoa.

Bóng đêm như mặt nước, tiếng sóng như lời kể, bên dưới nhà hàng vang lên tiếng trò chuyện hàn huyên cùng tiếng nhạc du dương, vườn hoa nhỏ này giống như tiên cảnh nhân gian. Nhưng con bướm bay đi hai phút rồi vẫn không quay lại tiên cảnh, không chỉ vậy, đã gần mười phút cũng không thấy người, rất có thể sẽ không quay lại nữa.

Sở Hà nhìn đồng hồ — Đây là lần thứ mười hai hắn nhìn đồng hồ trong tối nay, tâm trạng cũng không hề thả lỏng như mười một lần trước.

Đêm còn chưa hết, hắn quyết định quay lại nhà hàng.

Nhưng hắn mới bước được nửa bước, không khí đột nhiên bị xé rách, tiếng gió và sức hút mặt đất vang lên.

"Tiểu mỹ nhân..."

Thân ảnh bọc trong lớp áo đen dần xuất hiện, giống như ma quỷ xuất hiện giữa nhân gian. Sở Hà dừng bước, quả nhiên một giây sau, một giọng nói trầm thấp vang bên tai, "... Chắc là cố tình cho ngươi leo cây rồi."

"..." Sở Hà thở dài nói, "Ta cũng đoán vậy."

Ma tôn Phạn La giơ tay đặt lên vai Sở Hà, tay còn lại vòng qua cơ thể hắn, dễ dàng nâng cằm Sở Hà. Cái bóng của hắn rất lớn, cho nên khi che cái bóng của Sở Hà, dưới ánh trăng nhìn chẳng khác nào là một người.

"Vậy thì, ngươi hẹn hò với tiểu mỹ nhân, có phải là đang tránh né ta không?"

...

Cùng lúc đó dưới nhà hàng.

Chu Nhất như cảm nhận được cái gì, lưỡi dao cắt beefsteak cà nhẹ vào đĩa.

"Em vợ." Hắn vội vàng đặt con dao xuống, "Anh có chuyện gấp đi trước, bữa này thật sự không để anh mời?"

Trương Thuận dùng hành động trả lời hắn, "Phục vụ, tính tiền! Chia đôi!"

Chu Nhất bất đắc dĩ lấy thẻ tín dụng ra, "Đều sắp trở thành người một nhà mà em vợ cứ khách sáo quá..."

Một tiếng em vợ này quả thật làm Trương Thuận nổi hết cả da gà. Nếu là một tên vô lại, thì còn có thể chửi là đồ lưu manh dám lợi dụng Trương nhị thiếu gia, nhưng Chu Nhất có gương mặt của minh tinh điện ảnh Hollywood, ăn mặc sang trọng, vậy thì chỉ có thể nói là bị điên thôi.

"Anh tôi sao lại có thằng bạn như anh chứ." Trương Thuận nhịn không được hỏi một câu thẳng thừng, "Cho anh bao nhiêu tiền thì anh mới chịu rời xa ảnh?"

Phục vụ vừa lúc tới lấy bill tính tiền, nghe được câu này, vẻ mặt quả thật không biết dùng từ gì để hình dung.

"Anh nói nè em vợ." Chu Nhất ngồi xuống, vô cùng chân thành hỏi, "Có phải cậu thấy anh chướng mắt không, thấy anh tuy là có tiền, nhưng vẫn không xứng với Sở tổng?"

Trương Thuận bất đắc dĩ nói, "Bệnh của anh tôi không biết ra ngoài có tái phát không nữa..."

"Không không không, anh là nghiêm túc, cậu có biết anh trai cậu có bạn trai không?"

"Đương nhiên biết... Anh nói gì?!" Trương nhị thiếu gia ngạc nhiên, "Ai có bạn trai?!"

Vẻ mặt của Chu Nhất bây giờ tỏ ra kiểu phiêu phiêu xuất trần, như một cao nhân xuống trần gian giải khổ cho người đời, nếu muốn hình dung thì nó là kiểu rất giống mấy ông thầy bói, muốn coi đường công danh sự nghiệp thì bỏ 10 đồng ra xem một quẻ. Nhưng mà người ta sẽ không nói "Anh cậu có bạn trai" mà là, "Vị tiên sinh này, ấn đường của cậu có hơi đen, là màu của tai ương, có cần tôi tổn hại mười năm đạo hạnh để giúp đỡ không? Rẻ lắm!"

"Em vợ." Chu Nhất nói, "Bây giờ cậu nghĩ anh không xứng với anh trai cậu, nhưng chờ cậu gặp bạn trai của hắn xong sẽ thấy anh rất được. Nói gì chứ nhà cậu dạo này có ma đúng không? Bình thường hay thấy hít thở khó khăn, tinh thần không phấn chấn, tối thường gặp ác mộng, chỉ có ở cạnh anh trai mới ngủ yên giấc, có phải không?"


Trương Thuận: "..."

"Đây đều là do bạn trai của anh trai cậu làm ra, nếu không thì ai có thể lẻn vào nhà cậu đi tới cạnh giường dọa cậu chứ." Chu Nhất đỡ trán, dưới ánh mắt khiếp sợ của Trương Thuận, xót xa nói, "Hắn và cậu kiếp trước có oan nghiệt, cho nên kiếp này mới đuổi theo không buông, vừa nằm vùng bên cạnh Sở tổng vừa muốn hại em. Nếu trễ một bước, Sở tổng và cậu đều bị hắn thu phục vào bàn tay ma quỷ đó!"

"..." Trương Thuận hỏi, "Cho nên ý của anh là, bạn trai của anh tôi là quỷ?"

"Vấn đề này cậu hỏi thẳng anh trai cậu đi." Chu Nhất híp mắt cười, đứng dậy chậm rãi nói, "Em vợ, có chuyện đừng có tới Hưng Nhai kiếm mấy thằng gà mờ. Không ai thích hợp hơn anh đâu, với tiêu chuẩn bắt quỷ được xếp hạng nhất quốc gia, thấy mình cũng là người nhà thân thích thì anh sẽ giảm cho 95%..."

Chu Nhất lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cười nói, "Anh có việc đi trước, cậu từ từ ăn nha." Nói xong cầm chìa khóa lắc lư đi ra ngoài, cũng không biết Trương Thuận có bị tác dụng tâm lý không, nhìn bóng lưng của tên bệnh tâm thần lại thấy một tia xuất phàm khó lường.

Tên thần côn này sao lại biết nhà mình có ma, chẳng lẽ là cao nhân?

Trương Thuận đang tự hỏi bản thân, chỉ thấy Chu Nhất như nhớ cái gì xoay đầu lại, "Cà thẻ có tính phí á nha!"

"..." Trương Thuận nói, "Dạ anh đi!"

...

Ngay lúc Trương nhị thiếu gia đang nghiến răng nhớ lại những cử chỉ hành động của anh hai, cùng với vết hôn cực kì ám muội trên cổ, thì trên vườn hoa phía trên, Sở Hà mặt không đổi sắc nhìn ma tôn, "Đúng thì thế nào?"

Hắn xoay người lui ra sau nửa bước, mặt đối mặt với Phạn La.

Mặc dù người này có làn da tái nhợt gương mặt lạnh lùng, nhìn kỹ phần giữa hai lông mày còn trông có vẻ như bệnh, vóc dáng gầy gò cũng không thể so với ma tôn, nhưng khi biểu hiện ra tư thái giằng co, khí thế sừng sững không thể nào lay động, dĩ nhiên không hề kém cạnh gì với ma tôn.

"Không được tốt lắm." Ma tôn nhìn hắn từ trên cao xuống, lát sau mới nói, "Ta chẳng qua là cảm thấy, ngươi vừa nhờ ta che chở tránh thiên kiếp, vừa giữ Phật cốt bên cạnh mình, mượn sự ảnh hưởng của Phật cốt để tránh hoàn toàn nhập ma... Ngươi cũng suy nghĩ chút đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Chu Huy đột nhiên xuất hiện ở thành phố H, ta không muốn để hắn phát hiện ra ngươi."

"Hử, thật không?"

Sở Hà không đáp hỏi lại, "Trước đây khi Chu Huy quét sạch địa ngục, không nhờ ta nổi loạn từ trước, thì ngươi đã bị phong ấn rồi, bây giờ ta và ngươi nằm vùng ở thành phố H chưa tới mấy năm, ngươi nghĩ bây giờ bước ra chống lại hắn thì nắm bao nhiêu phần thắng?"

Ma Tôn hứng thú nâng cằm hắn, hỏi, "Vậy nếu có phần ngươi thì sao?"

"..."

"Ta và ngươi hợp lại, giết Chu Huy chắc là không có vấn đề nhỉ?"

Lúc này Sở Hà trầm mặc hồi lâu, lâu đến độ Ma Tôn cho là hắn sẽ không trả lời, mới thấy hắn nở nụ cười kì lạ, "Tục ngữ có câu... Một ngày làm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, nếu đã từng chung giường, sao ta có thể giết Chu Huy?"

Với cái tính tình của Sở Hà thì khi nói ra câu thế này thật sự thú vị, nếu không phải chính tai ma tôn nghe được, hắn cũng sẽ không tin là do Sở Hà nói. Chờ ma tôn phản ứng kịp thì hắn bật cười, "Một ngày làm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, hay cho câu trăm năm tình nghĩa... Như ta đã nói, ân tình giữa chúng ta tính là bao nhiêu? Tới ngày Chu Huy muốn giết ta, có phải ngươi cũng nói thế với hắn?"

Sở Hà lạnh lùng cong môi, "Hắn muốn giết ngươi tất nhiên là tự ra tay, gọi ta tới chỉ để xem thôi. Nhưng mà nếu hắn thật sự muốn ta giúp, ta nhất định đáp như vậy, hai người ai sống ai chết cũng thế."

Ma tôn cất tiếng cười to.

Tuy rằng trận đánh năm đó ở địa ngục, ma đạo thật sự tổn thất rất lớn dưới tay Chu Huy, nếu không nhờ Sở Hà nổi dậy trước, ma tôn thậm chí có thể đã bị Chu Huy phong ấn rồi, nhưng không thể phủ nhận, trong một thời gian dài, Chu Huy đại diện cho thiên đạo, ma tôn đại diện cho ma đạo, cả hai vẫn luôn đứng đầu trong sáu đạo chúng sinh.

Đối lập của hai người giống như thiên đạo và ma đạo, từ thời khai thiên lập địa tới giờ, đại diện cho "thiên đạo" và "ma đạo" trong sáu đạo chúng sinh chinh chiến không ngừng — Nhưng điều hoang đường là, bây giờ lại có một người mai danh ẩn tích trốn trong chúng sinh, đồng thời nửa ép hai bên giữ vững mối quan hệ thân thiết mà tế nhị này.

Ma tôn kéo cằm Sở Hà, ép buộc hắn ngẩng đầu. Một giây kia trong đôi mắt đen tuyền của Phạn La có một tia dịu dàng, nhưng rất nhanh liền biến mất, nhanh đến độ khiến người ta nghĩ đó chỉ là ảo giác.

"Ta nghe nói ngươi đã gần thành Phật, nhưng vì Chu Huy mà thất bại." Phạn La ghé vào lỗ tai Sở Hà nói, "Nhưng đường nhập ma đơn giản hơn thành Phật nhiều, có khi chỉ đọc một câu là thành."

Sở Hà không nhúc nhích, chỉ nhắm hai mắt lại.

Hắn cảm giác vạt áo mình bị kéo xuống, làn da tiếp xúc với gió đêm, có một cảm giác lạnh thấu xương. Ngay sau đó ma tôn cắn v.ào cổ, vị trí chí mạng nhất, răng nanh bén nhọn đâm sâu vào da thịt, bên trong phụt máu, hơi thở lạnh lẽo của ma tôn mang theo sức mạnh không thể kháng cự cắn v.ào cơ thể!

Sở Hà run rẩy, ngón tay co quắp muốn nắm lấy thứ gì, Phạn La giơ tay kéo tay hắn, nhưng sau đó lập tức bị tránh thoát.

— Hắn nắm lấy hoa hồng ở phía sau, cố gắng nắm lại, khiến cho máu chảy ra lạnh lẽo cả bàn tay.

"Ngươi..."

Phạn La híp mắt lại, có vẻ muốn nói điều gì, nhưng cách đó không xa lại vang lên một giọng nói thờ ơ, "Sở tổng?"

— Là Chu Nhất!

Con ngươi của Sở Hà trong nháy mắt mở to, đẩy ma tôn ra, lại bị Phạn La bắt lại được.

"Sở tổng?" Chu Nhất từ dưới nhà hàng đi lên, đứng trước cửa hoa viên gõ một cái tượng trưng, "Xin lỗi, có ai ở trong đó không?"

Hết chương 6.