Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 9: C9



Tổ trưởng, chẳng phải đó là thuốc kích d.ục gì đó cất rất kỹ ở nhà sao, còn nói là lỡ gặp anh đẹp trai nào trên đường mà không chịu nghe lời sẽ xài nữa...

Lý Hồ rất rõ Chu Huy mạnh như thế nào, không cần phải nói, Trương Thuận, Sở Hà cùng với một con yêu tinh tu thành chính quả như mình, trước mặt ma tôn chỉ là một dĩa thức ăn, nhưng khi gặp Chu Huy dưới thời kỳ toàn thịnh, ma tôn bị phong ấn một nửa, cũng chỉ là một... dĩa thức ăn khác mà thôi.

Ma tôn quá lắm cũng chỉ là một món hơi khó nhai một chút, xương hơi khó gặm, nhưng nhìn tổng thể thì địa vị hai bên vẫn không thay đổi. Cũng đã nói, trong cửu thiên thập địa từ trong ra ngoài, ngoại trừ Thần Phật ra thì còn có ai là đối thủ của Chu Huy?

Nhưng với tình trạng của Chu Huy bây giờ, khiến người ta nghĩ, giống như bị đối phương đánh một quyền vào mặt.

Không, phải nói là hắn tùy tiện đánh người ta một quyền, kết quả cái người ra vẻ yếu đuối nhẫn nhục chịu đựng kia, lại đột nhiên biến thành Ultraman, trong chớp mắt đá hắn bay ra xa mấy trăm mét — Chính là cảm giác này.

Nhưng cái cảm giác giống đực tìm người phối ngẫu lại bị từ chối từ trên người Chu Huy, trong mấy giây liền biến mất sạch sẽ, hắn thậm chí còn mỉm cười, nói với Sở Hà, "Bỏ tay xuống, tôi sẽ không tiến... Bỏ tay ra trước đi, nếu tiếp tục như vậy máu sẽ chảy cạn hết."

Lý Hồ nhìn mặt Chu Huy liền biết không ổn.

Chu Huy cũng không phải thật sự để chuyện này trôi qua nhẹ nhàng như thế, giữa khóe mắt cất chứa sự nhẫn nhịn mà âm trầm, khiến người ta kính sợ không rét mà run.

Sở Hà lắc đầu, cầm lưỡi dao không nhúc nhích, cũng không xoay đầu, nói với ma tôn, "Mặc kệ ta, ngươi đi đi."

Tình huống của Phạn La cũng không tốt hơn Chu Huy là bao, "Nhưng mà ngươi..."

"Chu Huy bây giờ đang ở trạng thái toàn thịnh, mà ngươi thì bị phong ấn một nửa, ngươi nghĩ mình là đối thủ của hắn? Đi đi!"

Ma tôn nheo mắt nhìn chằm chằm Chu Huy, người đối diện vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Mà Sở Hà ở giữa lại đứng không vững, ngay cả thở cũng không muốn nổi, cơ thể mất máu quá nhiều, nhiệt độ hạ cấp tốc, trước mắt tối sầm.

Mặc dù lưng vẫn đứng thẳng, nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là chuyện của mấy giây thôi.

"... Được rồi." Phạn La nói, nhưng trong mắt Chu Huy thấy rõ sự không cam lòng.

"Đừng quên chuyện ngươi thỉnh cầu ta."

Cửa địa ngục sau lưng ma tôn bật mở, vạn quỷ bay ra, thiên ma loạn vũ, bóng tối vô tận trong nháy mắt nuốt lấy hắn. Cửa địa ngục đóng lại, mùi máu tanh và ma quỷ đều biến mất, trông như chưa từng xuất hiện ở nơi đây.

Trên mảng đất trống, Sở Hà lung lay, mũi đao rơi xuống, gục ngã!

"Anh hai!" Trương Thuận liền chạy tới, Chu Huy lập tức nhìn Lý Hồ ra dấu.

Lý Hồ không nói hai lời, chưởng một cái, Trương Thuận vừa hô gọi anh lập tức ngất đi.

"Phật cốt này làm tôi nghẹn họng lâu rồi." Chu Huy nửa quỳ xuống đất, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt của Sở Hà nói, "Tôi không muốn vào thời điểm này, lại bị người khác quấy rối..."

Sở Hà hoàn toàn không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ thở hổn hển, mắt nhìn vào không trung không có tiêu cự.

Hắn vẫn mặc quần áo của bệnh viện, trước đó trắng sáng sạch sẽ, bây giờ thì lại nhuộm đỏ, vô cùng loang lổ. Bởi vì tay bị thương chảy máu, dưới cơ thể đã tích đủ một vũng máu, càng làm tăng thêm vẻ tiều tụy, trắng bệch vốn có của hắn.

Hắn vẫn luôn là người mang vẻ cấm dục, gương mặt trấn định, giữ lễ tiết, giờ phút này như bông hoa màu trắng bị người ta xé đi tầng tầng lớp lớp cánh hoa bao xung quanh, để lộ nhụ.y hoa mà chưa từng có ai nhìn thấy.

Loại tàn nhẫn này, cảm giác bệ.nh hoạn mà yêu dị, khiến ánh mắt của Chu Huy dần nóng lên.

Hắn nhắm mắt lại, mở mắt ra liền nắm bàn tay lạnh lẽo của Sở Hà, luồng tay xuống, ôm ngang Sở Hà lên.

"Chu lão đại!" Lý Hồ khiêng Trương Thuận nặng nề, thò đầu vào khe hở giữa tầng trệt, cười khổ hỏi, "Làm sao bây giờ, tiêu diệt bọn người Nhật, đem địa sinh thai về Bắc Kinh?"

Chu Huy xoay đầu lại im lặng nhìn Lý Hồ, ánh trăng vừa lúc rọi xuống qua khe hở của mây đen, chiếu lên gương mặt hắn, Lý Hồ gần như lập tức rung mình.

— Con ngươi chuyển màu đỏ.

Giống ma tôn y như đúc.


"Địa sinh thai không đơn giản như ngươi nghĩ." Chẳng biết Chu Huy là không phát hiện sự thay đổi của mình, hay là chẳng thèm quan tâm, lạnh nhạt nói, "Khôi phục không gian chỗ này, ta có chuyện phải làm."

Lý Hồ há miệng, không phát ra âm thanh nào.

Chu Huy biết con vĩ hồ này muốn nói gì, nhưng cũng chẳng thèm phản ứng. Hắn xoay người đi vào bóng đêm, nhìn Sở Hà trong lòng, khóe miệng chậm rãi cong lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

"Tiếp theo... nên tính món nợ giữa hai ta." Hắn nhẹ giọng nói, nghe cực kì tàn nhẫn trong bóng đêm, "Đừng lo, không chạy được đâu, từ từ mà tính."

...

Trương Thuận trong cơn nửa tình nửa mê mơ thấy rất nhiều giấc mộng, một người trong mơ là hắn khi còn nhỏ, đoán chừng bảy tám tuổi, phát sốt nằm trên giường, cả người nóng hổi, thần trí không rõ ràng, cũng có cảm giác nếu như ngủ mất sẽ không tỉnh lại nữa.

Có một người cả thân áo trắng, tóc dài ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm hắn lên đùi, vu.ốt ve gương mặt nóng hổi của hắn. Ngón tay đối phương thon dài lạnh lẽo, khiến Trương Thuận cảm thấy rất thoải mái, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng hắn cảm thấy người này rất đẹp, là một nét đẹp vượt khỏi sự nhận thức của con người, không cách nào có thể hình dung, hơn nữa còn có sự dịu dàng như nước làm người ta động tâm.

Người này là ai? Trương Thuận suy nghĩ.

"Không nghĩ tới bọn họ có thể mời được ngươi, tổ trưởng Phượng Tứ." Một giọng nói trầm thấp vang lên, "Ta cho rằng thuộc hạ của ta chỉ tùy tiện ăn vài linh hồn, chắc hẳn vẫn chưa tới mức đụng tới ngươi..."

"Phật cốt ta luôn mang theo bên người mấy nghìn năm, ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra sao, ma tôn?" Người kia đột nhiên mở miệng cắt ngang, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, "Nhúng chàm Phật cốt chẳng khác gì hủy Phật — hôm nay ta tới là đổi lại cho Chu Huy, ngươi đừng hòng đi đâu hết."

Ma tôn trầm mặc một hồi, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, "Ta nghe nói hơn vạn năm trước, Chu Huy chỉ là một con quái vật tắm trong biển máu, bởi vì bất kính với Phật tổ mà phải chịu ba mươi ba hình phạt nặng nề, nhưng lại được Phượng Hoàng Minh Vương thương hại mà tự mình thả ra... Vậy thì xem ra, ngươi vốn là kẻ Chu Huy ngẩng đầu cũng sẽ không nhìn thấy mới phải, tại sao lại từ ba mươi ba hình phạt nhìn xuống?"

Trương Thuận cảm thấy bàn tay người kia dừng lại.

"Chuyện này không liên quan tới ngươi, Phạn La." Qua một lát mới thản nhiên nói.

"— Lần này ngươi đi đi, lần sau còn đụng tới Phật cốt, sẽ không đơn giản như vậy."

Trương Thuận mơ mơ màng màng, không biết ngủ bao lâu, mãi tới khi trời sáng choang mới đột nhiên bừng tỉnh giữa vòng xoáy những cơn ác mộng.

"A!" Hắn ngồi bật dậy, thấy mình nằm trên giường bệnh, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu.

— Mấy giờ rồi? Hắn nhìn đồng hồ ở đầu giường, mới biết mình đã ngủ tới chiều ngày hôm sau.

Không biết tại sao đầu lại đau như búa bổ, hắn ngồi mấy phút trên giường, cũng không tài nào nhớ ra tại sao mình nằm ở đây. Mãi cho tới một lúc sau mới dần hồi phục ký ức trước khi ngất xỉu, chuyện ma ở bệnh viện, cương thi, ma tôn Phạn La, cửu vĩ hồ toàn thân máu đỏ... Vô số những ký ức nhỏ nhỏ dần lắp ráp lại, trong chớp mắt đánh Trương Thuận muốn ngất xỉu.

Tất cả đều là thật? Hay là một giấc mộng hoang đường?

Trương Thuận nhìn xung quanh, bệnh viện đều bình thường, ngoài cửa sổ có chim hót, ánh nắng sáng choang, hoàn toàn không hề có dấu vết đổ nát gì của tối qua.

... Quả, quả nhiên là giấc mơ.

Trương Thuận xuống giường rửa mặt, lúc lấy nước thì nhìn thấy bàn tay mình, lập tức bị đánh sững sờ tại chỗ.

— Phật ấn giữa lòng bàn tay của hắn vẫn còn, hơi phát sáng trong nhà vệ sinh mờ tối.

... Trời ** má?! Giỡn á hả?!

Anh mình thì sao? Anh mình nằm liệt giường thì sao?!

Trương Thuận lòng như lửa đốt vọt ra cửa, định đi hỏi chút tình hình thì cửa bị đẩy vào. Chu Huy đi tới, không hiểu gì nhìn Trương Thuận hỏi, "Tỉnh rồi?"

"..." Đầu óc Trương Thuận vẫn còn xoay vòng vòng, một lát sau mới hỏi được một câu, "Anh tôi đâu?"

Chu Huy cười như không cười nhìn hắn, "Nếu anh là cậu thì bây giờ nên im lặng ngoan ngoãn ngồi xuống. Mới thoát chết còn chưa biết sợ? Đều là do anh cậu bảo vệ cậu tốt quá."


Trương Thuận hỏi, "Chuyện tối hôm qua tất cả đều là thật? Các anh là ai?"

Vẻ mặt của Chu Huy có một chút kì lạ, nhưng mau chóng khôi phục vẻ lười nhác cà lơ phất phơ, "Em vợ, anh phải tắm trước đã... cậu có dư đồ lót không? Cho anh mượn mặc đỡ."

Trương Thuận tập trung nhìn hắn, lúc này mới phát hiện áo sơmi của hắn nhăm nhúm, trên cổ áo có vết máu. Theo trí nhớ tối qua thì hắn không có bị thương, không biết tại sao lại có máu dính ở đó.

Trương Thuận không suy nghĩ nhiều, từ ký ức tối hôm qua, tên thần côn này so với ma tôn kia có vẻ tốt hơn, nếu anh của mình thật sự nguy hiểm tới tính mạng, Chu Huy chắc hẳn sẽ không có biểu hiện này — Hắn khẽ thở ra, cảnh giác nhìn Chu Huy đi vào phòng tắm, phát hiện đối phương vừa đi vừa hát, càng làm cho người ta khó chịu là, không hát vô một cái âm nào hết!

Một lát sau Chu Huy đi ra, mặc trên người quần áo của Trương Thuận. Người này hay mặc áo khoác nên không nhìn ra, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản lại tôn dáng, cộng thêm mái tóc ướt sũng dựng đứng tăng thêm sự phách lối, đứng ở bên kia có cảm giác anh dũng vô cùng.

Trương Thuận đột nhiên nảy sinh một cảm giác thù địch — Hắn còn không biết đây là cảm giác khi giống đực nhìn thấy kẻ mạnh hơn mình sẽ càng thêm phản cảm, liền hỏi, "Bây giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"

Chu Huy không nói gì, lúc này có người gõ cửa, "Xin chào, giao đồ ăn ạ."

Chu Huy mở cửa, đưa tiền rồi nhận túi đồ ăn của nhân viên giao hàng. Sau đó hắn tự kéo ghế ra, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Trương Thuận không nhịn nổi nữa, "Ê! Anh rốt cuộc có định nói hay không?!"

Chu Huy ngẩng đầu, kì dị nhìn hắn, "Anh vốn là không định nói. Cậu có muốn không? Qua ăn chung nè em vợ, bữa này anh mời."

"..." Trương Thuận bó tay, "Anh... anh chí ít cũng cho tôi biết, anh tôi rốt cuộc thế nào rồi? Ở bệnh viện còn trở nên như vậy, chuyện tối hôm qua lại xảy ra tôi sẽ không chịu nổi đâu ** má! Còn tay tôi là thế nào, tại sao các anh đều nói tôi là Phật cốt?"

Chu Huy cười.

Trương Thuận nhìn nụ cười đáng ghét này thấy rất quen thuộc, nhưng không hiểu vì sao — Trương Thuận không phải người có tâm tư đi truy tìm nguyên căn. Nhưng bây giờ nhìn nụ cười này hắn thấy quen thuộc, trong chớp mắt hắn đột nhiên ý thức ra tại sao mình lại có phản ứng này.

— Trong nụ cười có sự thương hại.

Đó là nụ cười thuộc về người đã trải qua rất nhiều tang thương, trong lòng cất giữ rất nhiều bí mật, nhìn thấy một con nghé mới sinh không sợ thú dữ mới lộ ra, có chút hết cách lại có chút thương hại.

Trong đầu Trương Thuận lập tức bùng nổ.

Nếu như bình thường, hắn chắc chắn sẽ nhào tới cho người ta biết tại sao nước biển lại mặn, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi xảy ra quá nhiều chuyện, cũng đã đủ dạy hắn có những thứ, tiền và quyền không thể giải quyết được. Hắn nhắm mắt đè xuống lửa giận trong lòng, mở mắt ra liền trở về bình thường, "Anh không cho tôi biết cũng không sao, tôi có thể tự mình đi thăm dò. Nhưng tính tới bây giờ tôi đã bị cuốn vào rồi phải không? Anh cũng biết tôi hoàn toàn không biết gì, để tra được chắc chắn sẽ phải liều mình, mà trong quá trình đó lỡ phá hỏng chuyện gì của các anh, tôi chỉ có cái mạng này thôi, anh ít nhất cũng sẽ tốn công sức để che dấu nhỉ?"

"Chi bằng anh nói hết cho tôi biết chân tướng." Tư duy của Trương nhị thiếu gia càng ngày càng rõ ràng, giọng nói cũng có sức thuyết phục hơn, "Nói bao nhiêu thì tùy anh, dù sao đây cũng là chuyện của các anh, anh có thể chọn cách có lợi nhất cho mình, xem như trao đổi, tôi cũng sẽ không lỗ mã.ng xen vào những chỗ các anh không muốn cho tôi biết, thế nào?"

Lời nói ra thật sự rất có lý, tuy rằng vẫn còn khá non, nhưng với độ tuổi của Trương nhị thiếu gia thì đã rất hiếm thấy rồi.

Chu Huy cảm thấy rất thú vị, cười một cái rồi đốt điếu thuốc, hít một hơi, "Vậy cậu muốn biết cái gì?"

Trương Thuận liền hỏi, "Anh tôi bây giờ ở đâu, tình hình ra sao?"

"Ở một chỗ tuyệt đối an toàn, không chết được."

Trương Thuận nhướng mày, hiển nhiên đáp án này không thỏa mãn hắn, "Vậy các anh là ai, có quan hệ gì với anh tôi?"

"— À, chúng tôi." Chu Huy chậm rãi nói, "Bây giờ là tổ sáu của phòng làm việc đặc biệt đệ nhất, thuộc đơn vị 574 của bộ an ninh quốc gia, đại diện cho nước Trung Hoa nhân dân cộng hòa..."

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, hai người đồng thời xoay đầu lại, chỉ thấy Lý Hồ đứng đó, gằn từng chữ, "Chu.Huy."

Chu Huy ngạc nhiên hỏi, "Lại có chuyện gì?"


"Tư Đồ Anh Trị gửi cho ta một video, chứng thực tổ trưởng Chu Huy mấy ngày qua vẫn đang ở đại hội bày Càn Khôn trận, nửa bước cũng không rời Bắc Kinh." Lý Hồ mở video đập điện thoại lên bàn, lạnh lùng nói, "Chu lão đại, có phải ngươi có chuyện gạt ta?!"

Chu Huy chậm rãi thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới hỏi, "Lẽ nào giữa ngươi và Phượng Tứ cũng chưa từng gạt ta chuyện gì, Hồ Tinh?"

Lý Hồ không hề nghĩ mình sẽ bị phản kích, gương mặt lập tức hơn nhăn lại.

Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra câu nào để phản biện cú tát này, điện thoại trên đầu giường reo lên — Trương Thuận cầm lên xem, ngạc nhiên phát hiện là điện thoại của anh mình, người gọi là thị trưởng Hoàng.

"Hai... hai người khoan gây, nghỉ giải lao năm phút đi." Trương Thuận nhận điện thoại, vừa đi ra góc phòng nghe, vừa chú ý động tĩnh của Chu Huy và Lý Hồ.

Ai ngờ thị trưởng Hoàng la nháo nhào kéo hết cả sự chú ý của hắn, "Alo Sở tổng, mau tới đây! Công trường xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Alo, chú Hoàng, anh tôi đang nằm bệnh viện, chú có việc..."

"Tôi không quan tâm anh cậu đang làm gì, còn một hơi thở cũng phải lết qua đây cho tôi!" Thị trưởng Hoàng sợ hãi, thở hổn hển trong điện thoại, "Công trường đào được một thứ, chỉ có anh cậu mới giải quyết được, mau kêu hắn qua đây!"

Trương Thuận nhíu mày nhìn Chu Huy, vừa định nói để tôi xem thử, đột nhiên Chu Huy xoay đầu nói, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn để chuyện thành ra như vậy?"

"Thị trưởng Hoàng gọi tới, kêu anh tôi đi..."

Chu Huy bực mình cắt ngang, "Hỏi hắn, hôm nay đào được bao nhiêu cái quan tài?"

...

Chu Huy mặc áo khoác da ngồi ghế sau, đôi chân thon dài bắt chéo run run, còn đóng cửa xe hút thuốc, Trương Thuận nhìn hắn qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy vẻ mặt không chút kiêng nể gì.

Lý Hồ chịu không nổi mùi thuốc, chỉ có thể dán chặt vào cửa sổ, nhìn cảnh trí bên ngoài.

Trương Thuận rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Có con gái ở đây, anh không thể dập thuốc đi à?"

"Em vợ, nể mặt anh của cậu, anh dạy cậu ha i điều." Chu Huy nói, "Thứ nhất, khi đàn ông hút thuốc chỉ có hai trường hợp, một là thỏa mãn, hai là chưa thỏa mãn, trạng thái của anh bây giờ là cực kì bất mãn, cho nên cậu tốt nhất đừng chọc điên anh. Anh cậu đã thảm lắm rồi, đừng để hắn thảm hơn; thứ hai, cậu dựa vào đâu nói đây là con gái?"

Trương Thuận nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng hắn có thể cảm thấy tài xế đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình. Vẻ mặt như là nói, xin cậu đừng chọc vị đại nhân này giận...

Trương Thuận bĩu môi.

"Cổ có chỗ nào không giống con gái? Còn nữa, tình huống của anh tôi rốt cuộc thế nào?"

"Bây giờ cũng chưa ổn, nhưng không chết được." Chu Huy lười biếng nói, "Rơi vào tay ông, muốn chết cũng khó."

Trương Thuận thiếu chút nữa nhào tới đánh hắn, Lý Hồ cản lại, "Đùa thôi! Hắn đùa thôi!"

Chiếc xe chạy tới công trường ở ngoại ô thì dừng lại, chỉ thấy xung quanh đã bị hoàng tuyến chắn hai ba vòng, khắp nơi đều là cảnh sát, thị trưởng Hoàng ngồi xổm bên ngoài hút thuốc, vẻ mặt ảm đạm. Trương Thuận mở cửa xe nhảy xuống, mà Lý Hồ xuống xe thì ra sau cốp lấy chiếc vali lắc lắc, mới quay đầu mắng, "Boss, anh đúng là không phải người."

Chu Huy ngạc nhiên hỏi, "Ta nói ta là người bao giờ?"

Lý Hồ: "..."

"Yên tâm, so với hồi xưa, tính tình ta cũng tốt hơn nhiều rồi." Chu Huy cười cười, chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Chúng ta tốt nhất chấm dứt chuyện này ở đây, vậy thì có thể về sớm một chút, nếu không Phượng Tứ sẽ hận ta thật... Nếu ướp tiếp nữa, không chỉ hết ngon mà cả người hắn cũng sẽ hỏng mất."

Trên công trường mọi người đều cố gắng trốn trong lều, ở giữa có một cái hố, xung quanh cái hố là xẻng cuốc các loại, còn có một máy xúc đậu gần đó, tài xế run lập cập trốn sau chiếc xe, rõ ràng là tiểu ra quần rồi.

Trong cái hố có sáu chiếc quan tài.

Thị trưởng Hoàng cuộn ống quần lên, trèo xuống hố chỉ vào mấy chiếc quan tài, "Chuyện công trường từng đào được quan tài cũng đã nghe nói qua, nhưng tới tận mấy chiếc thì chưa có, cũng không biết là ai táng tận lương tâm, giết người không đi hỏa táng, cho dù chặt ra đem đi giật nước bồn cầu cũng đỡ hơn vậy! Tự nhiên bỏ vô quan tài rồi chôn ở đây, bộ bị điên hay cái gì!..."

Trương Thuận nhìn lại, đội cảnh sát toàn bộ đều đứng bên ngoài, mấy người lãnh đạo như lâm vài đại kịch, căng thẳng đi tới đi lui.

Lý Hồ hỏi, "Không có ai khai quan hả?"

Thị trưởng Hoàng nói, "Muộn rồi, người phụ trách công trường lúc đó báo cảnh sát, cảnh sát tới liền khai quan. Nếu tôi biết thì đã không để bọn họ động vào rồi! Mấy đứa trẻ không may mắn này, giờ phải làm sao!"

Lý Hồ cười chế nhạo nhìn đội trưởng đội cảnh sát, hỏi, "Người nào đã đụng vào quan tài?"

Đội trưởng run cầm cập chỉ mấy lính cảnh sát phía sau, "Chúng tôi, chúng tôi đều đã đụng..." Nói xong giơ bàn tay đã chuyển sang màu xanh, suốt chút nữa bật khóc, "Giờ làm sao đây, có phải trúng độc rồi không? Tôi trên còn mẹ già 80, dưới còn con nhỏ tám tuổi, lỡ xảy ra chuyện gì vợ của tôi phải làm sao..."


Lý Hồ thiếu chút nữa bật cười, khóe miệng cong một cái rồi thôi, trong túi móc ra công văn và giấy chứng nhận, ném vào ngực thị trưởng Hoàng, "Ai bảo anh làm hư vật chứng quan trọng? Nói thật, tôi và đồng chí Chu đây được cấp trên phái xuống đi điều tra một vụ án giết người liên hoàn, đi tìm mấy chiếc quan tài này đã mấy bữa nay! Vốn nghe được tin tức liền chạy tới, ai ngờ lại bị cảnh sát địa phương phá hư hiện trường, giờ anh nói thử chúng tôi phải làm sao?!"

Đội trưởng đội cảnh sát phản ứng đầu tiên là cô muốn lừa tôi sao? Coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à?! Nhưng khi thị trưởng Hoàng mở giấy chứng nhận ra, cả hai đều ngây người.

"Bộ, bộ an ninh quốc gia?!" Thị trưởng Hoàng và đội trưởng đội cảnh sát nhìn nhau, bắp thịt trên mặt co rút lại.

Tuy rằng hai người này ở thành phố H có một phần ba mẩu đất, nhưng với đơn vị chủ nhiệm trực thuộc bộ an ninh quốc gia, thì đây vẫn là lần đầu diện kiến. Thị trưởng Hoàng dùng một ánh mắt khác quan sát Lý Hồ cả buổi, run rẩy hỏi, "... Vị đồng chí Chu kia..."

"Đồng chí Chu đây là chủ nhiệm phòng chánh xử, lần này đi cùng chúng tôi xuống đây để chỉ đạo điều tra, các anh lên mạng tìm một cái là ra." Lý Hồ nghiêm túc nói, "Chúng tôi cải trang thành phòng làm việc mới chính là để đảm bảo tính bí mật của hoạt động, ai ngờ lại bị các người... Haiz! Thị trưởng Hoàng, lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, bảo những người đã chạm vào quan tài đi qua bên kia đứng giùm tôi."

Đội trưởng đội cảnh sát thiếu chút nữa bật khóc, "Chúng tôi điều tra vụ án rõ ràng là chấp hành công vụ mà! Chúng tôi không hề làm trái kỷ luật!"

Lính cảnh sát phía sau hắn đều gật đầu, thấy Lý Hồ liếc mắt nói, "Anh cho là ai muốn xử phạt các anh? Thật là đẹp mặt! Các anh biết trên tay các anh là thứ gì không? Gần đây Trung Quốc vừa phát hiện một loại ma tú.y có tính gây ảo giác! Một lát nữa nó hấp thụ qua lớp da, các người sẽ bị dính độc!"

Lời nói thật giống như súng nã đạn, không chỉ có thị trưởng Hoàng, Chu Huy ngồi xổm bên kia hút thuốc cũng nhướng lông mày.

"Còn... còn có chuyện này sao?" Đội trưởng bán tính bán nghi.

"Các anh trước tiên đứng qua một bên, không được để phần da đã đổi màu chạm vào người khác, lại càng không được đụng vào những chỗ chưa chuyển màu trên người mình. Xem như các anh gặp may, để đấu trí với phần tử phạm tội lần này chúng tôi đã đặc biệt mang theo thuốc giải độc được nghiên cứu mới nhất, đợi lát nữa tiêm vào cho các anh sẽ liền không sao."

Nhóm cảnh sát của thành phố nhỏ tuyến 18 nhìn nhau, mấy giây sau liền bị đồng chí Lý Hồ của bộ an ninh quốc gia thuyết phục, đồng loạt lùi lại xếp thành một hàng, mấy người da xanh như trái dưa leo vẫn còn đang run rẩy.

Lý Hồ là một con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, bình sinh chuyện vui nhất là đùa giỡn với con người, chuyện khiến bản thân thỏa mãn nhất là nhìn họ bị dọa sợ. Lý Hồ ngoắc tên tài xế tâm phúc dẫn từ Vân Nam tới, nhỏ giọng nói, "Mang cái rương trong xe xuống, lấy thuốc thử bên trong ra tiêm vào cho họ... Đúng vậy, bên trên có vân tay của tôi."

Tài xế giọng run run, "Không ổn đâu tổ trưởng Lý, đó chẳng phải là thuốc kích... thuốc kích d.ục gì gì đó mà cô cất giữ trong nhà sao? Lần trước còn nói nếu trên đường gặp anh đẹp trai nào không chịu nghe lời sẽ xài..."

"Biết cái gì mà nói!" Lý Hồ oán giận nói, "Làm cho nhanh lên, đổi thành nước muối s,inh lý."

Chu Huy chả hề quan tâm đến sự dòm ngó của những người xung quanh về mình, hút xong điếu thuốc, tiện tay ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dập lửa, lấy trong túi ra bao tay bằng da, bắt đầu lật nắp quan tài.

Nắp quan tài này ít nhất cũng 90kg, Trương Thuận muốn tới giúp, lại bị hắn ngăn cản, "Đừng đụng vào, có độc đó."

Trương Thuận hiếu kỳ hỏi, "Còn mấy cảnh sát..."

"Thi chú, Lý Hồ sẽ xử lý."Chu Huy dùng sức, cơ bắp trên vai nổi lên, ầm một tiếng lật tung nắp quan tài.

Trương Thuận đứng gần nhất, chịu mũi sào nhìn thấy cảnh tượng bên trong quan tài, thiếu chút nữa nôn ra. Bên trong là cái xác nửa thối rữa, trên ngực có hơn mười vết dao, da thịt trắng xanh, phát ra mùi hôi thối tanh tưởi. Đáng sợ là cái người anh em này, không hề có biểu cảm đau đớn, hắn mở mắt nhìn lên bầu trời, bên miệng là nụ cười tươi — khóe miệng gần như kéo tới mang tai, tạo thành độ cong trông vô cùng kinh khủng.

Cảnh sát xung quanh ồ lên, ngay cả đội trưởng cũng rùng mình, "Sao, sao có thể như thế được?!"

Chu Huy thở dài, đi tới những chiếc quan tài khác, dùng cùng một cách lật nắp quan tài. Tất cả thi thể đều có tình trạng rất tàn khốc, có chặt đầu, có chết đuối, hơn nữa tất cả đều cùng nhìn bầu trời và mỉm cười — Ngoại trừ người chết từ trên cao té xuống, đầu cũng nát, không thể thấy rõ ngũ quan nữa.

Chu Huy tháo bao tay ra, từ trong túi lấy ra chén rượu bằng đồng nhỏ, tài xế bưng tới một chiếc rương bằng da (Trương Thuận để ý, chiếc rương này hiệu LV), Chu Huy lấy từ trong rương ra ba cây nhang, một bình rượu, bày ra xá sáu chiếc quan tài.

"Tôi biết các vị là bị vô tội cuốn vào, chết rất oan uổng, khó tránh khỏi lệ khí bao vây. Nhưng mà xin hãy yên tâm, tôi sẽ bắt hung thủ đem xuống dưới cho các vị, tới lúc đó muốn chưng muốn nhắm gì thì tùy, nếu như rượu của tại hạ không thể xuống tới chín tầng tiểu viện dưới hoàng tuyền, tại hạ sẽ dùng bình rượu Phi Thiên Mao Đài đã ủ 15 năm này, uống cùng các vị cho tới khi các vị đầu thai mới thôi." Nói xong Chu Huy dùng chén rượu bằng đồng đã được rót rượu, tưới xuống đất.

Trước mắt mọi người, nụ cười quỷ dị trên mặt thi thể đều biến mất.

Mọi người đều trừng mắt nhìn.

Trương Thuận không phòng bị, đột nhiên Chu Huy kéo tay hắn lại, lấy móc khóa hình con dao trên chùm chìa khóa, rạch một đường trên ngón tay Trương Thuận.

"Anh làm gì vậy?!"

"Máu của đồng tử dùng để phá tà." Chu Huy nhỏ máu của Trương Thuận vào chén rượu, nhưng Trương Thuận lại nhe răng rụt tay về, "Ai nói với anh tôi vẫn là trai tân?"

"..." Trên mặt Chu Huy lần đầu xuất hiện vẻ kinh ngạc, "Cậu mới bây lớn, chẳng lẽ không phải trai tân?"

Hai người nhìn nhau, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cuốn lá cây, trên đầu có mấy con quạ bay qua, Lý Hồ đứng bên cạnh không nhìn nổi, giơ tay đỡ trán.

"Con người đúng là thối nát." Chu Huy kinh ngạc nói, "Lúc anh lớn bằng cậu, cùng lắm cũng chỉ dám nghĩ về anh cậu hơi dâm một chút thôi, cùng lắm là qua.y tay, còn mẹ nó không dám để ai phát hiện..."

Hết chương 9.