Tôi tìm thấy hộp quà đó ở dưới cùng của tủ quần áo khi tôi đang sắp xếp di vật của anh trai.
Lúc tôi tìm thấy nó, nó đã bị ném vào một góc chung với một đống rác, giống như một loại quái vật không kịp tránh.
Sở dĩ tôi phát hiện ra nó là bởi vì anh trai tôi chưa bao giờ mua quà cho mình.
Hộp quà quá mới quá tinh xảo, không hợp với căn phòng keo kiệt của anh tôi.
Thời khắc mở nó ra tôi không thể thở được.
Bên trong là một bộ n ộ i y màu đỏ, là vật dụng của phụ nữ.
Bên dưới còn có một tấm thiệp chúc mừng đầy ác ý, từ ngữ trên đó thật kinh khủng.
Hai mắt tôi mờ đi và tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Thật ra thì anh trai tôi bị người ta chế giễu ác ý không chỉ một hai lần.
Khi tôi còn bé, tôi không nhịn được bênh vực anh ấy.
Thời Từ đã ngăn tôi lại.
Khi bị ai đó xúc phạm và chế giễu, phản ứng đầu tiên của anh ấy là xoa dịu cảm xúc của tôi trước.
Anh nói: "Anh không sao, nếu tiêu chuẩn đánh giá một người đàn ông là bạo lực và tàn bạo thì anh nghĩ bị ai đó gọi là ẻo lả cũng được..."
"Tiểu Ngộ không quan tâm thì anh trai cũng sẽ không quan tâm, anh đi đứng ngay thẳng, anh sẽ không làm Tiểu Ngộ mất mặt."
Tôi uất ức gật đầu.
Anh trai nói đúng.
Cha cao 1m85, cao lớn vạm vỡ, hút thuốc uống rượu, khi tức giận còn dám lấy chai bia đập vào đầu người ta, chưa từng có ai dám nói ông không phải đàn ông.
Nhưng tôi cảm thấy anh là người nhút nhát.
Nếu anh trai tôi không thèm để ý vậy thì tôi cũng sẽ không lưu tâm.
...
Nhưng bây giờ bộ n ộ i y này đã vượt quá phạm vi chấp nhận của tôi.
Đây không còn là một lời chế nhạo nữa mà đã bộc lộ rõ sự ác ý với anh tôi!
Tôi chịu đựng sóng lớn cuồn cuộn trong lòng và điên cuồng tìm kiếm những manh mối khác.
Tất cả mật khẩu của anh ấy đều rất đơn giản, là sáu số sinh nhật của tôi.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một email đã đọc trong hộp thư của anh ấy với tiêu đề "Quà sinh nhật của cậu, tôi hy vọng cậu sẽ thích nó."
Trong email chỉ có một đoạn video ngắn vài phút, và chính bởi vì đoạn video ngắn này đã thay đổi tương lai sau này của tôi.
8.
Ống kính hơi giật giật, người quay phim đang cười run vì chuyện gì đó.
Chỉ có một người xuất hiện trước ống kính.
Người đó kẻ mắt đậm, đánh má hồng bắt mắt, trên mặt trang điểm đậm, các đường nét trên khuôn mặt vốn thanh tú lại bị tô vẽ đến mức không thể nhận ra...
Đó rõ ràng là hành vi q u ấ y r ố i có chủ ý.
Đầu tôi ong ong, vừa nhìn một cái đã nhận ra người đó là ai.
Sau đó, người thứ hai xuất hiện--
Một đôi bàn tay to từ sau máy quay duỗi ra, một người khác từ phía sau máy quay từ từ đi ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy gã ta, tôi thở gấp trong chớp mắt.
Đầu đinh da đen và khuôn mặt dữ dằn, gã ta cũng thuộc dạng khó chơi như cha tôi.
Gã đàn ông đầu đinh cuối cùng cũng bước đến gần anh trai tôi, dùng năm ngón tay véo cằm Thời Từ, xoay trái xoay phải như đang chơi đồ chơi, nhìn qua nhìn lại đánh giá.
Bên cạnh có người dùng giọng điệu nịnh nọt gã đàn ông đầu đinh, người đó nói: "Anh Ninh, loại người này thật cmn rẻ tiền, vì tiền ngay cả lòng tự tôn cũng không cần."
Những người khác tiếp tục hùa theo: "Đúng vậy, loại đàn ông thà quỳ gối còn hơn đền tiền... E là muốn tiền đến điên rồi!"
Hắn ta nói đúng.
Anh trai tôi thực sự yêu tiền, nhất là trong hai năm gần đây.
Ngoài công việc từ 9 giờ đến 5 giờ trong nhà máy, anh còn làm rất nhiều công việc bán thời gian, thanh niên mười mấy tuổi sẽ bán tuổi trẻ rẻ tiền của mình với giá mười nhân dân tệ một giờ.
9.
Tôi cố nén cơn cuồn cuộn trong dạ dày và tiếp tục lần theo manh mối trong video.
Ống kính vừa chuyển thì người thứ ba xuất hiện--
Người đàn ông dáng người cao lớn, trên tay cầm điếu thuốc lá chưa cháy hết, khoanh chân ngồi đối diện.
Trong khói thuốc lượn lờ có thể thấy vẻ mặt hắn tẻ nhạt, giống như không đếm xỉa tới, trò hề này không liên can gì đến hắn.
Nhưng người đàn ông này dường như là trụ cột của trò hề này, bởi vì máy quay đã cố tình quét qua hắn ta nhiều lần, và hình như mọi người đang quan sát phản ứng của hắn ta.
Anh tôi cũng vội vàng giải thích với người này: “Thật sự không phải tôi đâu, tôi chỉ bưng khay đi ngang qua anh ta mà thôi”.
Anh chỉ vào gã đàn ông đầu đinh hướng khác: “Là anh ta vô ý đứng dậy làm đổ khay, nước nóng bắn vào người mới làm hỏng máy tính.”
Trên mặt gã đàn ông đầu định bị chỉ điểm hiện lên vẻ hoảng sợ, gã thẹn quá hóa giận: "Thối lắm! Rõ ràng là mày!"
Anh trai khó khăn chống cự: “Có camera an ninh, chúng ta có thể kiểm tra-”
Anh chưa kịp nói hết câu đã bị gã đàn ông đầu đinh ngắt lời.
"Cho mày nói nhảm!"
Giống như đánh một quả bóng, anh tôi bất ngờ không kịp phòng bị bị một bàn tay to lớn phía sau đánh cho loạng choạng, nhếch nhác ngã xuống đất chọc cho mọi người xung quanh bật cười.
Anh tôi nhìn sang với ánh mắt tuyệt vọng, ánh mắt xuyên qua camera trước mặt màn hình lập tức vỡ thành vô số mảnh vụn đập thẳng vào tim tôi.
Anh tôi quá gầy, khi bị người ta tóm lên khỏi mặt đất trông anh như một con chim trắng bị bẻ gãy cánh.
"Mày còn muốn chối cãi? Tao khuyên mày không nên có ý nghĩ đó..." Gã đàn ông đầu đinh chợt nghĩ tới cái gì đó liền đổi chủ đề.
"Nghe nói em gái mày vẫn đang học cấp ba, nếu mày dám giở trò thì hãy cẩn thận tao--"
Gã chưa kịp đe dọa xong thì anh tôi đã không thể chịu đựng được nữa.
Anh ấy không chịu được khi ai đó nhắc đến tôi nên luống cuống muốn nhanh chóng nhận thua và giải quyết vấn đề này.
"Tôi sẽ đền, tôi sẽ đền, cho tôi biết bao nhiêu."
Người đàn ông bắt chéo chân ở phía đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, có lẽ hắn ta đã chán sự ồn ào ở đây, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn.
Hắn ta quẳng xuống hai câu.
“Đền đi, máy tính này có cấu hình năm vạn.”
Hắn ta liếc mắt đánh giá anh tôi từ trên xuống dưới rồi nói tiếp:
“Nếu cậu thật sự không có khả năng, có thể trả góp, cộng thêm tiền lãi năm ngàn một tháng, trả trong một năm là được.”
10.
Năm nghìn nhân dân tệ gần như là tiền sinh hoạt trong nửa năm của chúng tôi.
Là học phí cả năm của tôi.
Một thoáng trống rỗng xuất hiện trên khuôn mặt của Thời Từ.
"Không trả nổi à? Không trả nổi thì ngoan ngoãn để tao đánh mày một trận xả giận, m.ẹ nó, đúng lúc ông đây đang một bụng tức giận, tao vừa mới tức giận thì mày đã đụng trúng họng súng thật đúng lúc..."
Gả đầu đinh lại bước tới bóp mặt anh tôi, tay còn lại giơ cao.
Lần này anh tôi không còn phản kháng nữa.
Tôi trợn mắt nhìn cái tát rơi xuống.
Cái tát xuyên thời gian và không gian, cách màn hình mà cái tát này vẫn khiến tôi choáng váng đầu óc.
Anh trai vốn đã xanh xao lúc này trên mặt nhanh chóng hằn thêm những dấu tay.
Gã đàn ông đầu đinh ngồi xổm trước mặt anh tôi ngắm nghía một hồi, sau đó đột nhiên suy tư nói với người đàn ông bên cạnh: “Có điều Diễn Thanh, không phải nói chứ cái thứ ẻ o l ả da mịn thịt mềm này trái lại trông giống như một cô gái xinh đẹp."
...
Video đến đây là hết, thời gian là ngày anh tôi về muộn một tiếng.
11.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bắt đầu bằng sự b ắ t n ạ t đơn phương và kết thúc bằng việc s ỉ n h ụ c về nhân cách.
Mặc dù chỉ có vài lời nhưng không khó để suy ra--
Lý do khiến anh tôi bị s ỉ n h ụ c lại là vì tiền.
Từ nhỏ đến lớn dường như mọi thứ tôi quý trọng đều bị đồng tiền ăn mòn.
Thuở nhỏ tôi thương mẹ nhất nhưng mẹ không có tiền hóa trị nên phát bệnh rồi q u a đ ờ i.
Sau đó, mẹ kế của tôi đến và tôi đã ước có một gia đình hạnh phúc.
Thời Tự xuất hiện trong cuộc đời tôi như một món quà.
Nhưng bây giờ anh ấy cũng đã ra đi.
Trước khi q u a đ ờ i, anh ấy đã gọi cho tôi hơn chục lần nhưng tôi không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào.
Tất cả những gì tôi còn lại là một tin nhắn văn bản không đầu không cuối, thứ tự câu từ lộn xộn.
"Anh mua bảo hiểm rồi, Tiểu Ngộ, em yên tâm đi học đi; mùa đông sắp đến nhớ chú ý giữ ấm, mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà đều phải khóa cửa, cả cửa sổ, gas cũng đừng quên, v..v..."
Lúc đó chắc anh chỉ muốn thu xếp ổn thỏa mối bận tâm duy nhất, rồi chấm dứt nỗi đau càng sớm càng tốt.
Điều duy nhất nghe có vẻ bình thường là hai câu:
"Trước kia anh có nói sẽ không làm em mất mặt, nhưng anh đã thất hứa."
"Anh trai không tốt như em nghĩ, anh là kẻ hèn nhát, anh có lỗi với em."
12.
Tôi tin chắc anh tôi sẽ không vì vài cái tát mà nghĩ q u ẩ n.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mặt tôi, anh ấy đã ra đi.
Anh tôi có thói quen viết nhật ký, tôi lật từng trang ghi chép của anh ấy nhưng không tìm được bất cứ từ nào liên quan đến bắt nạt.
Cũng đúng, từ nhỏ cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng chỉ nhặt những điều tốt đẹp và vui vẻ kể cho tôi nghe.
Vì thế hầu hết mọi chuyện của anh ấy tôi đều không biết nhiều về, phần lớn thời gian anh ấy cũng im lặng ít nói chỉ lắng nghe những lời phàn nàn thiếu hiểu biết của tôi.
Anh tôi nghĩ rằng cái chết của anh ấy sẽ đổi lấy một khoản tiền, chí ít có thể đảm bảo nuôi nổi tôi.
Bởi vì cha tôi sống nhờ vào tiền bồi thường bảo hiểm của mẹ.
Mẹ tôi bị bệnh dạ dày di truyền, sau này phát triển thành ung thư dạ dày, có lẽ mẹ biết trước cuộc sống của mình sẽ rất ngắn nên đã mua bảo hiểm cho mình từ rất sớm.
Bố tôi kiếm được ba quả dưa và hai quả chà là (*), số tiền đó thậm chí còn không đủ để mua rượu uống cho mình, mà gia đình chúng tôi vẫn có thể gắng gượng sống qua ngày, dựa vào đâu?
Bảo hiểm của mẹ.
Anh tôi nhìn thấy điều đó và ghi nhớ trong lòng nên sau khi bỏ học không lâu, anh ấy đã tiết kiệm tiền và học cách mua bảo hiểm.
Anh ấy đã để dành được hai con heo, một của anh ấy và một của tôi.
Con của tôi đã đóng học phí cho tôi, còn con của anh ấy thì mua bảo hiểm tai nạn.
Người được hưởng lợi là tôi.
Tuy nhiên thật đáng tiếc.
Vì bị phán định là đã tự sát nên không có một khoản bồi thường nào cả.
Anh c.h.ế.t vô ích.
Không biết nếu Thời Từ biết chuyện này, khoảnh khắc khi nghĩ q.u.ẩ.n đó còn có thể dứt khoát như vậy hay không."