Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 19





Hai người mang theo những tâm tư khác nhau ngồi đối diện nhau. 
Lý Thập Di hiển nhiên là hồn đang trôi dạt trên chín tầng nên không nhận được ánh mắt ám chỉ mạnh mẽ của hắn.

Sau khi giãi bày hết tâm tư của mình, Hà Trí Dịch cũng rất muốn hiểu thêm về Lý Thập Di, chỉ là trước đây cậu luôn bày ra dáng vẻ "đuổi người" nên khiến hắn chùn bước, chỉ có thể ở trong lòng coi cậu là nam thần như trong miệng đám con gái kia, cũng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn.

Thậm chí thỉnh thoảng ở trong ký túc xá lớn tiếng cười đùa cũng vì muốn thu hút một chút sự chú ý của cậu, tuy rằng trong lòng hắn rất nhiều lần phỉ nhổ chính mình làm trò con nít.
  
Hà Trí Dịch cũng không có suy nghĩ lung tung nào khác, thích một người là chỉ muốn nhìn thấy người đó, đối xử tốt với người đó hơn gấp trăm ngàn lần.

Chuyện tình cảm nếu không trải qua thì không biết, nhưng một khi đã rơi vào rồi thì sẽ mê muội và cho dù thế nào cũng không thể từ bỏ được
Giờ phút này toàn bộ sự chú ý của Lý Thập Di đều không ở những người xung quanh, cậu đang gấp gáp muốn tìm một nơi để giải tỏa cho bản thân tỉnh táo một chút.

"Cảm ơn cậu, nếu cậu có việc bận thì cậu cứ đi đi.

Tôi về trước đây." Lý Thập Di đột nhiên ngẩng đầu nói với Hà Trí Dịch, cậu nói xong cũng không chờ hắn phản ứng lại mà trực tiếp rời đi.

Hà Trí Dịch trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của cậu, chốc lát sau mới thầm than thở hắn đây là bị nam thần "rút chim vô tình" sao, hành động dứt khoát phủi mông rời đi...!Thật sự rất đẹp trai!
Hà Trí Dịch nghẹn ngào không nói nên lời, kể từ đêm hôm đó, hắn như được mở ra một nhân cách khác thường, không khỏi lấy tay che mặt, hắn hiện tại có một ý nghĩ duy nhất chính là muốn bí mật theo dõi nam thần xem cậu đang làm gì!

- -------------
Hạ Phong thật sự đã dậy, hắn đang quay lưng ngồi trên giường, quần áo chỉ mới mặc được nửa chừng không biết tại sao lại dừng lại ngồi ngẩn ngơ.

Đầu chôn sâu giữa hai đầu gối, trên mặt không có một chút cảm xúc, nôn nóng, hoảng sợ, tất cả đều biến mất, chỉ có cảm giác mê man không rõ đang dần dần dâng lên trong lòng.

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, hắn phát hiện chỉ có mỗi mình hắn trong căn phòng trống rỗng, loại cảm giác bất lực này gần như ngay lập tức lao vào chiếm lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Hắn cười khổ, như vậy vẫn chưa đủ sao?
Bóng đèn mờ ảo chiếu vào lưng hắn, lộ ra sự cô đơn lạnh lẽo.

"...Dậy rồi à?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên lập tức phá vỡ sự yên tĩnh, Hạ Phong hô hấp cứng lại, vừa chậm lại cực nhanh quay đầu lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

"...Anh" hắn nuốt nước bọt để làm ẩm cổ họng khô khan của mình, để có thể nói trôi chảy hơn, "Anh tưởng em đi rồi..."
"Chỉ là đi ra ngoài một lát thôi." Lý Thập Di có chút lạnh lùng trả lời.

Hạ Phong còn định mở miệng nói điều gì đó.

"Nếu dậy rồi thì gọi điện thoại lại cho mẹ anh đi, bà ấy rất lo lắng cho anh đó." Lý Thập Di nói ra chuyện này với vẻ mặt như không có việc gì chẳng khác gì sấm sét đối với đối phương.

Hạ Phong đại não đột nhiên cứng đờ, sắc mặt lập tức tái nhợt, trái tim vừa thả lỏng cũng đột nhiên co rút lại rơi thẳng xuống vực sâu, rũ chân xuống siết chặt ngón tay.

"...!Em, em biết hết rồi sao?" Đôi môi khô khốc run rẩy, hắn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Có lẽ là như vậy." Lý Thập Di lãnh đạm cười rồi lại nói thêm một câu, "Nếu như tôi không hiểu sai."
"Thập Di, anh, anh không phải--" Hạ Phong vội vàng tiến lên giải thích, hắn không phải cố ý muốn giấu giếm, chỉ là không muốn gây thên áp lực và phiền phức cho cậu, chỉ cần cho hắn thêm thời gian hắn sẽ tìm biện phải giải quyết tốt nhất.

Lý Thập Di giơ tay ngăn hắn lại, "Dừng, tôi hiện tại ở đây không phải để nghe anh nói những lời này, không có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nếu là vì tôi thì không cần thiết."
Không cần vì cậu mà từ bỏ gia đình, không cần phải đi con đường gồ ghề và lầy lội này.

Hạ Phong năng lực phân tích không tồi, hắn có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cậu.

"Có lẽ là tôi sai rồi, chẳng qua là cảm thấy cô đơn nên mới kéo anh vào, bây giờ nghĩ lại thật sự rất buồn cười." Lý Thập Di giễu cợt chính mình, điều này đối với Trương Du lúc trước có gì khác nhau đâu.

Quả nhiên cậu vẫn luôn chưa trưởng thành, cứ nhất định phải làm cho bản thân thương tích đầy mình ở cùng một nơi, cuộc sống như vậy có thú vị không?
Trái tim Hạ Phong đau nhức, trước mắt một mảng choáng váng, hắn nhắm mắt lại nghĩ rốt cuộc đã đến rồi ư? Cảnh tưởng đáng sợ nhất trong mộng rốt cuộc cũng diễn ra sao?
"...!Cuối cùng cũng nói ra...!Anh chỉ là người bầu bạn lúc em cô đơn...!Mặc dù đã biết từ lâu nhưng anh vẫn chờ mong thời gian sẽ thay đổi tất cả...!Tại sao em không cho anh một cơ hội? Vì em anh sẵn sàng cắt đứt với gia đình, nhưng tại sao em lại không thể cho anh cơ hội?"

Hạ Phong như mất hết sức lực, niềm vui qua đi đau khổ ập tới, hắn cùng lắm chỉ là một người bình thường muốn một lần bỏ quên chính mình để đấu tranh vì tình yêu mà thôi, nhưng lại sắp kết thúc một cách bi thảm.

Lý Thập Di hờ hững nhìn hắn, không hề thay đổi sắc mặt, "Có đáng không?"
Ba chữ đơn giản là đang hỏi Hạ Phong, cũng là đang hỏi chính cậu.

"Đương nhiên là đáng giá..." Hạ Phong cố nén nước mắt, mạnh mẽ mím chặt môi, "Vậy em đối với Trương Du thì sao? Có đáng không?"
Lý Thập Di con ngươi co rút lại, kinh ngạc nhìn hắn, "Anh nói cái gì!"
"Haha, em có biết không, ánh mắt lúc em nhìn cậu ta với ánh mắt em nhìn những cậu trai khác đều không giống nhau..." Hạ Phong đau xót bật cười, "Anh rất ước ao cũng rất ghen tị, ghen tị đến mức muốn phát điên..."
Thực ra hắn đã điên rồi, ngay lúc rơi vào vòng xoáy mang tên Lý Thập Di này thì hắn đã xác định hắn không thể quay lại bờ.

"Anh nói nhảm gì đó, anh thì biết cái rắm..." Lý Thập Di có chút tức giận như bị giẫm phải bím tóc, mất đi thái độ bình tĩnh, sao có thể, chuyện này không thể nào!
Nếu tất cả đều đã giải bày vậy cũng không có gì để che giấu nữa.

Hạ Phong lẳng lặng tự nhiên nói, trên mặt mờ mịt ảm đạm vô cùng, "Hai năm, từ khi em bắt đầu bước vào đại học, hầu như anh luôn chú ý đến em rồi dần dần lún sâu vào, nhìn em từng chút từng chút thoát ra khỏi đau khổ mờ mịt, rồi lại nhìn em một lần nữa rơi xuống vực sâu bởi vì cậu ta có bạn gái, lúc đó anh mới dần dần hiểu ra một sự thật..."  
"...!Cho nên có đôi lúc anh không hiểu, hai người cùng nhau lớn lên có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy, cậu ta tại sao lại không thích em? À, có lẽ cậu ta nghĩ mình không có năng lực để có thể giữ em thật lâu...!Nhưng anh cũng phải cảm ơn cậu ta, nếu cậu ta tiếp nhận em thì có lẽ sẽ không có chuyện gì với anh..."
"Lúc đầu em đồng ý với anh, anh đã rất hạnh phúc, anh cảm thấy mình thực sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới này...!Nhưng rồi anh phát hiện ra mình như một người ngoài cuộc, bị em gạt bỏ ra khỏi thế giới của em cùng cậu ta..."
Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, còn người trong cuộc thì u mê mãi cũng không nhận ra.
  
"Đủ rồi, câm miệng, đừng nói nữa!" Lý Thập Di đau đớn che lỗ tai, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm mờ mịt, cậu lại muốn trốn tránh, cậu rất hoảng loạn, thậm chí lời nói của không trôi chảy. 
 
"Đúng, không sai, từ đầu đến cuối những chuyện này đều không liên quan đến anh, anh chỉ là một nhân vật tầm thường không thể sánh được với bất kỳ ai trong bọn họ, cho nên đừng tự mình đa tình nữa, chia tay đi, chúng ta kết thúc!"
Nói xong, nhìn Hạ Phong đang mở to mắt, cậu có chút hoảng hốt lập tức đưa tay giật lấy nắm cửa rời đi.

Hạ Phong rốt cuộc cũng tiêu hóa được câu nói cuối cùng kia của cậu, "Không --" một tiếng hét tan nát cõi lòng vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng bước chân vội vã, một thân thể lạnh lẽo xông lên ôm chặt lấy cậu.

Cần cổ truyền đến xúc cảm ấm áp ẩm ướt.
  
"Anh sai rồi, anh sai rồi, Thập Di, anh nói sai rồi, em đừng đi xin em đừng đi!" Hạ Phong gào khóc, gân xanh trên mu bàn tay gầy gò nổi lên cho thấy hắn đang rất dùng sức, "Tha thứ cho anh..."
  
Lý Thập Di ngửa đầu nhắm mắt lại, ngón tay đặt trên nắm cửa cũng không nhúc nhích, hai người cứ đứng xếp chồng lên nhau như thể cùng nhau biến thành tượng đá.

"Buông ra." Giọng nói khàn khàn chậm rãi vang vọng trong không khí.
  
"Không...!Anh không muốn chia tay, không muốn chia tay..." Hạ Phong lẩm bẩm, nước mắt tuyệt vọng chảy dài trên gò má, tiếng khóc nức nở khiến người ta xót xa, "Anh yêu em, anh yêu em..."
“...!Tại sao phải chật vật như vậy?" Lý Thập Di cảm giác được khóe mắt cũng có chút ẩm ướt.

"Hãy nghĩ đến ba mẹ anh đi, họ vẫn đang ở nhà nóng lòng chờ anh trở về, chờ anh trở về làm đứa con ưu tú của họ, em thật sự không đáng để anh làm nhiều thứ vì em như vậy..."

 
Cậu hít một hơi thật dài, nuốt xuống chút chua xót trong lòng, cậu mở mắt ra, cánh cửa bằng phẳng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần mở nó ra thì mọi người đều có thể tự do, và mọi thứ sẽ quay trở lại điểm ban đầu.

"Hạ Phong, coi như chúng ta là một luồng sáng bất chợt lóe lên được không, anh trở về đi, hãy đi con đường đúng đắn với cuộc đời anh có được không?" Lý Thập Di gần như là mang theo chút cầu xin khi nói ra câu này.

Cậu vốn không có ý muốn thương tổn người khác, nhưng cuối cùng vẫn là khiến người ta tổn thương sâu sắc, cứ như vậy vô tình càng nợ nhiều hơn.

Hạ Phong nói đúng, những người yêu cậu thực ra là đang đánh cược, còn người mà cậu từng muốn có được tình yêu nhất thì lại không muốn đánh cược.

Thật đáng thương là cho đến ngày hôm nay cậu mới thực sự hiểu được, có một số chuyện đều là do chính tay cậu tự gieo lấy.

Oán hận đến rồi oán hận đi, trời cao cũng không nhìn nổi nên đã cho người đến đánh thức để cuộc đời cậu không mãi chìm đắm trong giấc mộng nữa.

Chút hy vọng trong lòng Hạ Phong rốt cuộc đã biến thành tuyệt vọng, nước mắt đã cạn khô, vẻ mặt mất mát, trong mắt chỉ còn lại trống rỗng, cơn gió lạnh buốt xuyên qua lồng ngực, linh hồn hắn bị đánh đến tan nát thành từng mảnh, chỉ còn xót lại cái xác không hồn.

Ở tuổi thanh xuân hắn thật lòng yêu một người, nhưng người kia lại cầu xin hắn buông tay, hắn yêu người này nhiều như thế, yêu đến mức không muốn đối phương chịu bất kì oan ức nào.
 
"Phải không, ha ha, ừ." Hạ Phong từ từ buông bàn tay dường như không thuộc về hắn, cũng đồng thời đánh mất thứ quan trọng nhất của mình.

Hắn cúi đầu, ở giữa duy trì khoảng cách tựa như khe rãnh, trong bóng tối khóe miệng hơi nhếch lên.

"Được."
  
Như em mong muốn.
  
Chỉ là Hạ Phong của trước kia, rốt cuộc cũng không thấy nữa.

- ------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Không biết bản thân đang viết cái quái gì, có nén sự đau thương, ừ thì rất đau lòng..