Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 24: Cho ta một đêm



“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ thả cho ngươi rời khỏi đây, bất quá trước đó…” Tu Nhĩ hít một hơi, chăm chú nhìn Cố Thính Ngữ “Trước lúc đó, mời ngươi ở bên cạnh ta một đêm, đựơc chứ.”

Cố Thính Ngữ quan sát căn phòng, nơi này thoạt nhìn như là phòng ngủ của Tu Nhĩ, hắn có chút hoang mang nhìn y nói “Cùng ngươi…Ở một đêm?”

Gục đầu xuống, trong nháy mắt Cố Thính Ngữ cứng ngắc người lại, này không đựơc, y lại muốn…

Tu Nhĩ yên lặng không một tiếng động tới gần hắn, nắm một tay hắn kéo qua, y nhẹ nhàng nói “Nhượng chúng ta cùng…” Ai ngờ Cố Thính Ngữ lại cắt đứt lời y nói, bàn tay như bị điện giật giật khỏi tay y

“Không có khả năng!”

”…ăn”

Gian phong trong nháy mắt rơi vào bầu không khí xấu hổ

Cố Thính Ngữ vẻ mặt không hiểu hỏi “Ngươi nói cái gì, ăn?”

Tu Nhĩ châm đống gỗ để trong lò sưởi ẩn trong tường, toàn bộ gian phòng từ từ ấm áp lên.

Y đi tới trước bàn, kéo ghế ra sau, chờ đợi Cố Thính Ngữ

“A…” Thức ăn trên bàn phong phú đến không kịp nhìn, hai bên bàn bày đủ các loại chén rượu cùng những bộ đồ ăn tinh xảo, Cố Thính Ngữ lăng lăng tiêu sái bước qua, Tu Nhĩ nhẹ nhàng quấn chiếc khăn trắng noãn quanh ngực Có Thính Ngữ.

Đầu ngón tay của y vô ý lướt qua cổ hắn, hắn phản xạ né tránh đi

“…Rượu đỏ, có thể không?”

Cố Thính Ngữ từ chối cho ý kiến, gật đầu

“Tách tách” Dịch thể đỏ tươi cùng hương thơm tinh khiết mà nồng hậu phiêu tán trong toàn bộ căn phòng

Kế tiếp,Tu Nhĩ ngồi vào chỗ đối diện, hai người đều không nói gì thêm.

Thức ăn mà Cố Thính Ngữ cho vào miệng đều cảm thấy vô vị, mà Tu Nhĩ ngồi đối diện nãy giờ vẫn quan sát hắn, đương thấy hắn cau mày, y nắm chặt lấy thìa, cố gắng áp chế nội tâm đang đau nhức

“Uy…” TU nhĩ rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa “Thức ăn, không hợp khẩu vị sao?”

“Không, ngon lắm” Chỉ là đối mặt vớiTu Nhĩ, Cố Thính Ngữ thực sự rất xấu hổ.

“Ngươi biết chơi cờ không?”Tu Nhĩ nói sang chuyện khác

“A…” Cố Thính Ngữ ngẩng đầu

Trò chơi từ xưa màTu Nhĩ y thích nhất, trước lúc bị biến thành lang nhân, chính là cùng bản thân mình đánh cờ

“Khi còn bé ta thường một mình đánh cờ, lão quản gia cũng không chơi với ta, ngươi chơi đựoc không?”

“Ngô, là chơi như thế nào, bất quá…Một người cũng có thể chơi sao?”

“Có thể chứ. Giống như vầy, tưởng tượng đối thủ của mình ngồi ở đối diện, hạ một con, ở đối diện cũng sẽ hạ một con đối lại…”

Nhìn ra Cố Thính Ngữ có hứng thú,Tu Nhĩ buông thìa, đưa ra bàn cờ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Ba mươi hai quân cờ đựoc chế tác bằng ngà, điêu khắc giống như đúc tư thái của xe, mã, pháo, binh

“Cái này gọi là hoàn lục kỳ, quy tắc chơi là, chấp bên đỏ đi trước một bước, sau đó hai bên thay nhau hạ một quân, cho đến khi phân ra thắng, thua, hoà mới thôi, rất đơn giản, vừa chơi ta sẽ vừa nói cho ngươi nghe.”

“Nghe cũng rất giống với cờ vua trong thế giới trước của ta.”

“Nga?” TU Nhĩ cười hỏi “Vậy trong thế giới của ngươi, ngươi khi bé thích chơi cái gì?”

“Giải đố, rubic, chơi bài…”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Xin lỗi, là cái gì?”

“Ân, chỉ là một ít trò chơi, phần lớn thời gian ta cũng thừơng ngồi chơi một mình thôi.”

“Tiểu hài từ quái gở.”

“Ngươi cũng vậy thôi.”

Tu Nhĩ mặt không đổi sắc ăn một quân tốt vừa mới qua sông của Cố Thính Ngữ, khiến hắn hung hăng trừng mắt liếc y.

“Ta thấy ngươi cùng lúc trước tương phản rất lớn” Cố Thính Ngữ bắt đầu phản kích, Y dùng pháo ăn một quân mã củaTu Nhĩ, thế cờ rơi vào cục diện bế tắc.

“Trong lòng ngươi ta là cái dạng gì?”

“…”

“Lúc biến thành lang nhân, ta khống chế không đựơc phẫn nộ cùng tuyệt vọng của bản thân, rất nhiều chuyện khi làm xong rồi ta mới biết bản thân mình đã phạm phải cái gì.”

“Ta biết.”

Hai ngừơi chuyên chú vào bàn cờ, dần dần quên đi bão tố ngoài cửa sổ, trong phòng lưu chuỷên bầu không khi thư thái hoà hoãn, những ngọn lửa mềm mại nhảy lên rồi lại rủ xuống trong lò sưởi ẩn trong tường

“Khúc nhạc này, tên gọi là gì vậy?”

“Khúc quân hành ngày diệt vong.”Tu Nhĩ rất ngoài ý muốn khi thấy hắn có hứng thú

“Nghe cũng không tệ lắm.”

Dáng tươi cừoi của Tu Nhĩ đủ để cho tinh thần ảm đạm, y nhợt nhạt nói “Thật tốt… Ngươi dừơng như không còn sợ ta nữa.”