[đè xuống tấc cả hoảng loạn, từ bỏ tất cả mọi tâm sự, ngay giờ khắc này, ngưoi có nguyện ý cho ta cơ hội nắm tay của ngươi không? ]
Thời gian từng giây một trôi qua, Cố Thính Ngữ chú ý, thấy đầu ngón tay của Tu Nhĩ đã bắt đầu run lên nhè nhẹ, rồi lại quật cường, không chịu thu hồi lại.
Tay hắn, thong thả, chần chừ, đặt lên trên tayTu Nhĩ.
Một cảm xúc lạnh lẽo.
Cố Thính Ngữ nhận ra trong lòng bàn tay Tu Nhĩ đầy mồ hôi lạnh
Nếu như nói phương thức biểu lộ của Bạch Chi Ngao là rất thằng thắn, rất thuần tuý, y như ánh mặt trời đơn thuần mà ấm áp. Thì tình cảm của Tu Nhĩ lại tựa như băng tuyết trong ánh trăng, vẫn luôn ẩn dấu thật sâu sau những tầng mây.
Thế nhưng, chỉ cần lưu tâm quan sát, sẽ phát hiện ra một chút ánh sáng yếu ớt, như Tu Nhĩ hiện đang ở trước mặt, tuy rằng khuôn mặt y nhu hoà, nhẹ nhàng mang Cố Thính Ngữ xoay tròn di động, nhưng thân thể y lại cứng còng, tuy đã tận lực khắc chế nhưng những ngón tay y vẫn không ngừng run, tiết lộ nột tâm y có bao nhiêu sợ hãi bị cự tuyệt
Cố Thính Ngữ cũng không hề phát hiện cánh tay bản thân đang cầm tayTu Nhĩ, đã lặng lẽ tăng thêm lực đạo
Giai điệu chảy xuôi khắp trong căn phòng, mang theo hai nam nhân chậm rãi di đông…
Bước lên một bước…
Lùi lại một bước…
Xấu hổ ban đầu đã trôi qua, bước nhảy đã dần dần ăn ý.
Cánh tay khoát trên hông Cố Thính Ngữ kia, không một dấu vết siết chặt lại, hai người như gắn chặt với nhau, Cố Thính ngữ dán lên ngực Tu Nhĩ, cảm nhận tiếng tim đập hữu lực của y.
Tâm tình của hắn càng lúc càng phức tạp: Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy ni?
Hắn đã có Bạch Chi Ngao rồi, như thế nào lại cảm thấy đau cho nam nhân đã từng hung hăng tổn thương bản thân chứ…
Hắn cảm thụ đựơc bàn tay củaTu Nhĩ đang muốn ôm chặt nhưng rồi lại không đám…
Bản thân… Như thế nào lại… Muốn khóc…
Vũ bộ (bước nhảy) thong thả dừng lại
Ánh sáng mông lung, sao dần mờ nhạt.
Gió đã ngừng thổi, ánh nhìn dần rõ hơn,
Hai nam nhân muốn nói rồi lại thôi…
——————
Tảng sáng, lão quản gia sau khi rửa mặt trải đầu xong, theo thường lệ bưng bữa sáng cùng điểm tâm đến trước cửa phòng của chủ nhân.
Gia điệu từ trong phòng suốt một đêm vẫn không ngừng truyền ra, lão quản gia do dự trong chốc lát, sau khi gõ nhẹ ba cái, liền đẩy cửa tiến vào.
Cánh cửa vừa mở rộng, lão kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong phòng, sau đó…lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nơi đó.
Chủ nhân, tại trên trán nam nhân kia vừa hạ xuống một nụ hôn,
Nắng sớm hơi chiếu xuống trên hai nam nhân, gương mặt của chủ nhân, dị thường nhu hoà
Chủ nhân ôm ấp người nam nhân kia, khoé miệng kinh ngạc hơi mở, mà trong mắt lại lộ ra cảm tình phức tạp
Lão quản gia đưa lưng về phía cánh cửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chủ nhân của lão… Sau cùng cũng biết yêu thương rồi.
Chỉ tiếc, tình cảm của chủ nhân, vẫn giống như lần trước… Người tồn tại ở trong cảm nhận của đối phương, chung quy cũng không phải là chủ nhân.
tại thành trấn cũ của lão quản gia, có lưu truyền một tập tục
Mọi ngừơi tụ tập bên lửa trại lôi kéo người yêu cùng mình nhảy múa, để những người xung quanh cùng chúc phúc cho họ.
Khi kết thúc điệu múa, những nam nhân sẽ hạ trên trán người mình yêu một nụ hôn
Đó là cách một nam nhân biểu đạt tình yêu cao nhất với người mình âu yếm.
“Ngươi…” Cố Thính Ngữ nghi hoặc nhìnTu Nhĩ W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Tu Nhĩ chỉ nhàn nhạt cười đáp “Chỉ là biểu thị phép lịch sự, ngươi không cần lưu ý.”
Buông Cố Thính Ngữ ra,Tu Nhĩ xoay người đi tới trước giường.
“Ta mệt mỏi rồi. Nếu như ngươi có thể trở về, hãy thay ta chiếu cố lão quản gia.”
“…” Cố Thính Ngữ vươn tay, nỗ lực muốn giữ lại một thứ gì đó, thế nhưng.