Cố Thính ngữ một đừơng đi về phía trước, đi tới đường cụt thì lại vòng trở về. Mệt mỏi thì ở dưới tàng cây nghỉ một chút, khát thì tới bên hồ uống, vài ngày ở đây, hắn đã dần dần quen thuốc với rừng cây này.
Mà mấy ngày nay, Bạch Chi Ngao đều không nói một lời đi theo phía sau hắn, đợi hắn nghỉ ngơi, y lièn canh giữ ở một bên lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
Không ăn không uống khiến Bạch Chi Ngao càng ngày càng suy yếu, Cố Thính Ngữ trong lúc vô tình chú ý tới sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Bạch Chi Ngao, cùng với thân thể lung lay như sắp đổ thì, hắn bỗng nhận thấy trong ***g ngực có một loại cảm giác không nói lên lời đang lặng lẽ lan rộng ra.
Mấy ngày này, bầu trời trong mê cung u ám tích những mấy tầng mây, nặng nề hệt như tâm trạng của Cố Thính Ngữ.
Theo mùi hương hoa hoè, Cố Thính Ngữ cuối cùng đã đi tới cây hoè đầu tiên của khu rừng.
Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng truyền đến một tiếng vang nhỏ, thân thể Bạch Chi Ngao mềm nhũn ngã vào trên cỏ.
Cố Thính Ngữ quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh gầy yếu của thiếu niên, do dự trong chốc lát, hắn quay trở lại bên người thiếu niên.
Lông mi thật dài của Bạch Chi Ngao đang nhắm lại, hô hấp dần chuyển biến tốt.
Thở dài, Cố Thính Ngữ ngồi xổm xuống giúp Bạch Chi Ngao lau đi giọt nước còn chưa khô cạn đọng lại bên khoé mắt.
Bạch Chi Ngao không có lừa dối hắn, bởi vì y cũng chưa từng nói qua bản thân là con người.
Huống hồ đêm đó, Cố Thính Ngữ sau khi tỉnh táo hồi tưởng lại, bản thân hắn cũng không phải không có lỗi, bọn họ đích thực là vì loại quả dẫn phát *** kia nên mới phát sinh ra vấn đề.
Những áy náy cùng tự trách của thiếu niên đều hằn thật sâu trong mắt y, mà bản thân hắn lại vì nổi nóng mà đối Bạch Chi Ngao nói ra những lời ấy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Cố Thính Ngữ đang dần dần hối hận.
Đại thúc… Ta thích Ngươi….
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại câu nói nhỏ kia của Bạch Chi Ngao.
Lồng ngực Cố Thính Ngữ trở nên rối loạn, hắn ở bên người Bạch Chi Ngao đốt một đống lửa, sau đó đứng dậy đi tìm cái gì đó để nướng.
Ngay khi hắn đang đi tìm thức ăn, thì có cái gì đó đang lặng lẽ tiến đến sau lưng hắn, trong rừng cây truyền ra tiếng sàn sạt, nhưng cây cỏ nơi thứ đó đi qua trong nháy mắt liền héo rũ.
Cảm ứng đựơc thanh âm kì quái phía sau lưng, Cố Thính Ngữ lập tức quay đầu lại.
Nhưng mà, mọi nơi đều trống trơn vắng vẻ, Cố Thính Ngữ không nhận ra có vật gì đang ẩn trong rừng cây.
“Bạch…Chi Ngao?” Cố Thính Ngữ không xác định gọi.
Một trận sợ hãi bỗng nhảy lên trong lòng…. Cảm giác này không phải là Bạch Chi Ngao!
Không khí trước mắt Cố Thính Ngữ chậm rãi nhiễu loạn, một đoàn khí màu đen từ từ xuất hiện, càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành thành một con thú khổng lồ không rõ hình thù.
Cố Thính ngữ đảo hấp một hơi, liên tục lui về sau, cái bóng hoá thành một con thú kinh khủng với răng nanh sắc bén và móng vuốt cực lớn, cả người nó toả ra luồng khí màu tím quỷ dị.
Nó chính là Tử vong chi thú Du cổ.
Du cổ quay nhìn Cố Thính Ngữ tru lên, âm lượng của tiếng kêu kinh thiên động địa khiến Cố Thính Ngữ trừng mục khẩu ngốc, đến cả chạy trốn cũng đều quên mất. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Không có một dấu hiệu báo trước, Du cổ đột nhiên công kích Cố Thính Ngữ, nó dùng cự trảo thô to như cành cổ thụ hung hăng hướng Cố Thính Ngữ hạ xuống
Ngay vào lúc chỉ mành treo chuông đó, một mạt bạch sắc nhanh như tia chớp xuất hiện che chở trứơc mặt Cố Thính Ngữ
“Phanh!!!” Cự trảo của Du cổ mang theo hủ khí (khí hư thối) lan tràn trên người Bạch Chi Ngao lúc này đang hoá thân thành bạch khuyển.
Bạch khuyển bị một xung lượng lớn đánh vào người, bay lết trên mặt đất, thẳng đến lúc hung hăng đập vào 1 gốc cây hoè thụ mới dừng lại đựơc.
Chỉ trong chôc lát, bạch khuyển đã giãy dụa đứng lên, bên khoé miệng tràn đầy máu.
Gắt gao nhìn Du cổ, nói cho nó biết hiện tại mình mới là đối thủ của nó
Du cổ quả nhiên đã phân tán lực chú ý, nó hướng bạch khuyển gầm rú, âm thanh của nó khiến hoa trong rừng rơi xuống như mưa.
Một trận ác đấu không thể tránh đựoc.
Bạch khuyển vừa đỡ của Du cổ một đòn, đã cảm giác một số nội tạng trong người dường như đã vỡ, hiện tại chỉ có thể miễn cữong tránh né cự trảo (móng vuốt) sắc bén của Du cổ, sử dụng sự linh hoạt của bản thân để vòng ở sau Du cổ tập kích.
Bạch Chi Ngao âm thầm chửi bới bản thân thật vô dụng, nhưng chính y cũng đã quên trên thế giới này cũng không có mấy loại sinh vật có thể dám đánh chính diện với Du cổ chứ đừng nói tới… Chuyện chiến đấu.
Trong tình huống nguy cấp như vậy, dư quang của Bạch Chi ngao chú ý tới Cố Thính Ngữ vẫn đang đứng im tại chỗ…
“Đại thúc … chạy mau đi!! Ta kiên trì không đựoc bao lâu đâu…” Bạch Chi Ngao nóng lòng như lửa đốt hét lên.