Nhà mới xây xong thì năm anh em Ái Quốc háo hức lắm, phòng to giường cũng to, bọn họ leo lên giường lăn một cái thật mạnh cũng không sợ rơi xuống đất. Thêm nữa Ái Quốc Vệ Quốc bắt đầu phát triển cơ thể rồi, Tô Mãn liền chia cho hai anh em cậu ở một phòng, ba anh em Gia Quốc ngủ một phòng.
Dọn nhà mới người vui vẻ nhất phải kể đến bác Trương. Bọn nhỏ thích nhất là ngồi nghe bác Trương kể chuyện đánh giặc trên chiến trường. Lúc trước ở riêng thì phải chạy qua nhà bác rất là bất tiện, bây giờ xây nhà mới, Chu Bắc Sơn xây một cái bàn ở trong sân, xung quanh là bốn hàng ghế, chiều chiều bác Trương sẽ ra đó uống trà vừa kể chuyện, bác gái ngồi kế bên may vá, bọn nhỏ thì ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng Gia Quốc lại đặt câu hỏi, không khí rất là sinh động.
Nhiều lúc kể đến khúc gay cấn, bác Trương còn đứng lên biểu diễn vài lần, bọn nhỏ cũng hợp tác mà vỗ tay tán thưởng. Bác gái thấy vậy thì cười tủm tỉm không thôi. Rất giống cái cảnh người già ngậm kẹo đùa cháu. Chu Bắc Sơn thấy vậy liền an tâm, sợ hai bác ở chung nhà không được tự nhiên, nhưng hai người cũng có tuổi, anh không yên tâm để họ ở riêng nữa.
Tối đó, khi cả nhà đã đi vào giấc ngủ, phòng của Ái Quốc và Vệ Quốc bị gõ cửa, hai anh em mau chóng mặc áo ngoài đi ra. Tô Mãn ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, cô và chồng vào phòng đóng cửa lại.
Sau đó Tô Mãn ra hiệu hai anh em nắm lấy tay cô và Chu Bắc Sơn. Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện gì nhưng cũng nghe lời làm theo. Khi Ái Quốc đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, Vệ Quốc nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Bắc Sơn, Tô Mãn liền nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng.
Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã từ trong nhà thuấn di ra đến đầu thôn, lặp lại lần nữa thì bốn người đã đứng ở bờ ruộng rồi.
Thôn dân vừa mới cắt đoạn của dây khoai lang mà cắm xuống đất. Cả mảnh ruộng rộng lớn đều như vậy, có điều dây khoai nhìn héo héo ỉu xìu, không có sức sống lắm, Tô Mãn từ trong không gian lấy hai chiếc ghế ra, cô và chồng ngồi xuống:
- Lúc chiều không phải nói sợ khoai lang thu hoạch không tốt hay sao? Đây là nhiệm vụ của hai đứa, tưới đều mộc hệ dị năng cho cả mảnh ruộng này.
Vừa nói cô vừa cầm một chiếc bàn ra, đặt lên đó hai cái ly, lấy ra bình nước ô mai vẫn còn lạnh, rót đầy, đẩy qua cho chồng một ly.
- Đương nhiên cũng có yêu cầu, thứ nhất là chỉ tưới mỗi dây một ít làm sao cho dây khoai lang có được sức sống nhưng không phát triển quá mức khiến người trong thôn phát hiện. Thứ hai là phải chia nhỏ dị năng thành các sợi, bảo đảm mỗi gốc khoai đều được tưới dị năng, không có bỏ sót.
Những yêu cầu này là gián tiếp dạy bọn họ khống chế dị năng, nếu hoàn mỹ học được sẽ rất giúp ích cho việc điều khiển dị năng trong chiến đấu. Chu Bắc Sơn bổ sung:
- Không được di dộng bước chân, phải đứng yên tại chỗ, cố gắng chia dị năng thành những sợi nhỏ như sợi tơ trước, lần đầu chia một sợi thôi, khi nào đạt được độ nhỏ thích hợp mới chi thêm những sợi khác.
Ái Quốc Vệ Quốc nghe lời, đứng tại chỗ đầu ruộng, từ trong bàn tay của họ xuất hiện những tia sáng, khi họ đang chuẩn bị chỉ dẫn tia sáng đó đến gốc dây khoai thì...
- Không được! Làm lại, phải nhỏ hơn nữa!
Chu Bắc Sơn quát lên, may mắn khi bọn họ ra đến đây thì anh đã quan sát kỹ cũng như tạo thành một vòng tròn cách âm lớn, nếu không với âm lượng to như vậy, người trong thôn chắc tưởng ai qua phá ruộng khoai đâu.
Bọn nhỏ bị nhắc thì giật mình, dị năng vèo một cái tắt ngúm, hai đứa không chịu thua, mím môi điều khiển dị năng chui ra lần nữa.
- Không được! Nhỏ hơn nữa!
- Không được, làm lại, có tin hay không sợi này mà tưới xuống dây khoai lang lập tức dài hai mét đấy!
- Làm lại!
- Làm lại!
- Làm lại!
Hai anh em từ ban đầu hăng hái đến lúc này đã có chút uể oải, nhưng hai bé rất có nghị lực, không chịu bỏ cuộc, không đủ tiêu chuẩn liền làm lại lần khác. Chu Bắc Sơn nhìn mà trong lòng gật đầu, rất là vui mừng. Ở đâu cũng vậy, có công mài sắt có ngày nên kim, làm dị năng giả kiêng kị nhất là thói gặp chuyện khó liền bỏ dỡ giữa chừng, những người như vậy không bao giờ có thành tựu lớn được.
Hai đứa nhỏ hôm nay biểu hiện rất tốt, không có làm anh thất vọng.
Tô Mãn ngồi một bên vừa nhìn chồng dạy con, vừa nhàn nhã uống một ngụm nước ô mai, rất là thích ý. Kiếp trước khi cô mới bắt đầu học điều khiển dị năng cũng vậy, phải thử đi thử lại rất nhiều lần mới thành công, đây là con đường mà một dị năng giả cần phải đi qua.
Bọn nhỏ cũng rất cố gắng, lặp đi lặp lại chừng năm sáu mươi lần mới có thể đạt được yêu cầu của Chu Bắc Sơn, lần này, yêu cầu của anh thay đổi:
- Giữ nguyên độ lớn nhỏ của dị năng, điều khiến chúng đi đến gốc khoai, đủ hai giây liền dừng lại.
- Dạ.
Bọn nhỏ nhanh chóng đáp. Nghe lên thật đơn giản nha, nhưng mà vừa điều khiển sợi dị năng đầu tiên bọn hắn đã cảm thấy đắng. Tô Mãn bật cười ra tiếng.
Việc này còn khó hơn việc đầu tiên nha, bởi vì dị năng trong cơ thể dị năng giả có rất nhiều, bọn hắn điều khiển dị năng lại phải chú ý độ lớn nhỏ, chuyện này yêu cầu độ thuần thục và kỹ năng lão luyện mới được, bọn nhỏ còn phải chịu khổ đâu.
Quả nhiên, khi hai vị cha mẹ gương mẫu đang ngồi đó uống trà tâm sự, bọn nhỏ lại đổ mồ hôi mà cố gắng hoàn thành mục tiêu. Khổ nỗi, dị năng mỏng như sợi tơ, hơi vô ý tiền tắt mất, thành ra hai anh em làm mãi, thành tích tốt nhất là đi được nửa đường.
Qua một tiếng đồng hồ, Tô Mãn gọi bọn họ lại cho chúng nghỉ giải lao năm phút, uống miếng nước rồi tiếp tục, trời tối gió mát mà hai anh em chảy đầy mồ hôi, ướt cả áo. Sợ bọn họ bị cảm lạnh, Tô Mãn lấy hai cái áo cho thay rồi mới kêu tiếp tục.
Ngoài đồng giữa đêm, trăng thanh gió mát, Tô Mãn thích ý thật sự, Chu Bắc Sơn một bên xoa vai cho vợ, một bên dùng tinh thần lực nhìn chằm chằm tiến độ của bọn nhỏ, kịp thời chỉ ra sai lầm của bọn hắn.
Lặp đi lặp lại mãi đến khuya hai anh em mới tưới được cho gốc khoai đầu tiên. Có một thì sẽ có hai, cả ruộng khoai còn lại nhanh chóng được bổ sung sinh cơ, dây khoai trở nên có sức sống mà xanh mơn mởn. Mặc dù còn trúc trắc nhưng đến hai giờ sáng bọn nhỏ cũng hoàn thành. Hai anh em nhìn cánh đồng mà ưỡn n.g.ự.c tự hào. Sau đó thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, phần vì đã khuya rồi, phần vì công việc này tiêu hao thật nhiều năng lượng, cả hai bây giờ đã không còn miếng sức lực nào.
Thấy hai đứa con trai như vậy, Tô Chu cũng đau lòng, nhanh chóng thu dọn rồi dắt tay bọn hắn mà thuấn di về nhà, bọn nhỏ nhanh chóng lăn đùng ra ngủ, ra khỏi cửa Tô Mãn còn nghe cả tiếng ngáy.
Từ đó về sau, hễ cách một tuần là Tô Mãn và Chu Bắc Sơn lại gõ cửa phòng hai anh em Ái Quốc một lần, cả hai tiến bộ vượt bật, nắm giữ các kỹ năng trở nên thuần thục hơn.
Bằng chứng là người trong thôn bây giờ bảo nhau việc dây khoai ở trong ruộng sinh trưởng rất tốt, lá khoai xanh phát triển nhanh, nhưng cũng chỉ vậy. Vì Tô Chu hai người cố ý kiểm soát lượng dị năng tưới cho mỗi gốc khoai nên dây khoai sẽ phát triển tốt nhưng không thái quá mà tạo nên sự bất thường.
Bây giờ trong thôn ai cũng khen mọi người chăm chỉ tưới nước nên thành quả tốt như vậy, khiến mỗi lần Ái Quốc Vệ Quốc nghe được đều cười trộm không thôi.
Ngoài việc Ái Quốc Vệ Quốc tích cực tham gia lao động ra, ba anh em Gia Quốc lại thích quấn lấy bác Trương muốn bác dạy võ. Bác Trương thân là tướng lĩnh trong quân thì việc có võ là điều đương nhiên. Một lần bác biểu diễn cảnh đánh giặc được ba anh em phát hiện, thế là bây giờ ngoài trừ thời gian đi học, mấy anh em đều tụ tập học võ. Bác Trương đương nhiên vui lòng, bác rất vui là đằng khác.
Thời gian một bên học tập một bên làm ruộng mà trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà đã đến lúc thu hoạch rồi. Tính ra từ khi bắt đầu gieo trồng mới trôi qua ba tháng rưỡi, nhưng củ khoai đã rất to, che kín dưới mặt đất, đại đội trưởng đào lên vài củ nhìn xem và kết luận là có thể thu hoạch được rồi, để khoai ở trong đất cũng không thể phát triển nữa.
Năm nay sau khi hết lũ, đại đội trưởng đi họp thì được thông báo là năm nay được quốc gia miễn thuế, nên khi bác thông báo đã đến lúc thu hoạch, cả thôn đều reo hò.
Tô Mãn bây giờ mang thai hơn tám tháng rồi, Chu Bắc Sơn không yên tâm nên dặn dò cô đi đâu phải gọi anh đi cùng. Vì để anh không lo lắng, cô cũng nghe lời.
Bây giờ giữa trưa mọi người đều ở trong ruộng đào khoai lang, mỗi mình Tô Mãn ngồi ở gốc đa, nơi đó được đặt sẵn một bộ bàn ghế để thôn dân nghỉ mát mà ngồi.
Từ đây cô có thể nhìn thấy Chu Bắc Sơn cùng năm đứa nhỏ đang bận rộn, trời nắng chang chang, cả sáu cha con thành công phơi đen. Màu da màu lúa mạch khiến Chu Bắc Sơn trở nên có mùi đàn ông rất nhiều.
Nếu không phải Tô Mãn hung hãn có tiếng thì chắc chắn có người muốn thọc gậy bánh xe rồi. Có điều khi đã nhìn thấy một mình Tô Mãn g.i.ế.c c.h.ế.t hai mươi đầu lợn rừng thì những suy nghĩ viển vông mãi mãi không dám xuất hiện, cho dù chỉ một chút.
Trong lúc không biết, Tô Mãn đã dùng "thực lực" chặn và g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều tình địch, giữ vững hạnh phúc gia đình.