Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão

Chương 40: Lập Quốc, Định Quốc, Thành Quốc



Tô Chu hai người sử dụng s.ú.n.g không phải một ngày hai ngày, đội dân binh thành lập cũng không phải gần đây, vậy ai là kẻ cử báo?

Cả thôn ánh mắt vòng qua một chút đại đội trưởng, nhìn thẳng vào Tống Đạt và Tống Linh. Trên cơ bản dân quê không có chương trình giải trí, mỗi một chút gió thổi cỏ lay đều được bọn họ nói đến say xưa, chứ đừng nói chi việc Tống Linh muốn chen chân vào gia đình của Tô Mãn và còn bị cô đánh.

Đây là vì yêu mà sinh hận nha!

Mọi người rất là khinh thường, ỷ vào đông dân số mà không thèm che lấp, Tống Đạt và Tống Linh thấy trên mặt có chút nóng rát.

Nghe cô ta nói về đơn cử báo, Tô Mãn đã có thể suy đoán một vài, cứ tưởng hai anh em bọn họ sẽ lấy cớ gì, nếu mà lấy cớ này thì không cần cho bọn hắn xét nhà cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Chu Bắc Sơn im lặng nãy giờ liền lên tiếng:

- Chúng tôi có chức vụ trong người, trên người có s.ú.n.g cũng là hợp pháp đi?

Lý Tùng định mở miệng đồng ý thì Tống Linh lại cáu gắt:

- Chú ý rõ ràng, đơn cử báo ghi rõ người bị cáo là Tô Mãn, thật nhiều người đều thấy cô ta sử dụng s.ú.n.g nha, cô ta không có quyền được sử dụng s.ú.n.g đi?

Tô Mãn xíu một chút cười ra tiếng tới:

- Ai nói cô là tôi sử dụng s.ú.n.g là phạm pháp?

Tống Linh thấy Tô Mãn lên tiếng thì rất là khinh thường mà trả lời:

- Không lẽ là hợp pháp?

Chính bản thân cô ta còn không được phép dùng s.ú.n.g đâu, một kẻ nhà quê thì làm sao được phép! Chuyện cười lớn.

Nhưng đáp lại Tống Linh là một tấm thẻ thành viên của Đặc dị cục, Tô Mãn trực tiếp làm lơ cô ta mà đưa cho Lý Tùng:

- Đây có thể xem là chứng cứ chứng minh không?

Lý Tùng bây giờ rất muốn mọc ra đôi cánh bay ra khỏi nơi này đâu, Tô Mãn là thành viên của Đặc dị cục hắn đã thông qua Cơ Chiêu biết được từ lâu, nên cơ bản chỉ xem qua một chút rồi trả lại:

- Có thể, có thể, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người...

Vừa nói vừa muốn ra hiệu cho đội dân binh rút lui, Tống Linh còn không chịu thì bị người khác kéo đi, ai cũng sợ cô ta nói thêm nữa thì bản thân mình sẽ bị liên lụy.

Nhưng Tô Mãn hôm nay quyết định phải g.i.ế.c gà dọa khỉ, đương nhiên cô không biết mình đã "giết" một lần rồi, có điều cho dù có biết cô cũng không để ý, g.i.ế.c hai lần có phải con khỉ sẽ sợ hơn không:

- Đứng lại!

Đối với đội dân binh tới nói, đây chính là thanh âm của ma quỷ. Lý Tùng không còn cách nào, đành phải quay đầu lại, cả cơ thể vì căng thẳng mà đầy mồ hôi:

- Tô đồng chí, còn có chuyện gì sao?

Tô Mãn thấy hắn ta ra có vẻ đáng thương thì một chút cũng không đồng tình, có điều cô cũng không muốn gây thù, mấy năm nay là giai đoạn đặc biệt, thiếu chọc một chút phiền toái cũng là tốt:

- Tôi có thể yêu cầu xem đơn cử báo không? Nếu việc này như vậy tôi có thể cử báo ngược lại là người đó vu cáo đúng không?

Nếu mà nhiều năm sao thì việc này chắc chắn là một cái hiểu lầm, cho dù Tô Mãn có muốn thì cũng không làm gì được người kia, nhưng đó là mấy năm sau nha, bây giờ quốc gia mới thành lập, luật pháp vẫn chưa hoàn thiện nên rất nhiều việc có thể ở kẻ hở mà làm.

Lý Tùng đã biết Tô Mãn muốn làm chuyện gì, chuyện này hắn ta cũng thật tức giận nên cũng sáng khoái lấy ra một phong thư từ trong túi áo, trực tiếp đưa cho Tô Mãn trước đôi mắt trợn tròn của Tống Linh.

Tô Mãn nhận được phong thư thì cười cười, đối với Lý Tùng làm như vậy rất là hài lòng, người này gió chiều nào theo chiều ấy, rất trơn trượt.

- Thong thả không tiền.

Cả đội dân binh đến nhanh chóng đi cũng nhanh, khi bọn họ ra khỏi thôn thì cả thôn tập thế reo hò, rất nhiều người đều vây quanh Tô Mãn và Chu Bắc Sơn an ủi, khiến cho hai người rất là ấm lòng.

Chỉ có đại đội trưởng liếc mắt thấy được cái tên được viết ngoài bìa phong thư, sắc mặt âm trầm. Chu Bắc Sơn vỗ vỗ vai bác, tỏ vẻ an ủi, nhưng chuyện gì cần nói anh cũng phải nói, mất lòng trước được lòng sau:

- Chuyện này cháu sẽ không để yên.

Đại đội trưởng cười khổ, bác cũng biết nếu không phải vợ bác nói chuyện của Tô Mãn cho Tống Linh nghe thì cô ta sẽ không biết Tô Mãn dùng súng, sự việc hôm nay sẽ không phát sinh.

Ngày hôm nay nếu không phải Tô Mãn có bản lĩnh, chờ đợi bọn họ là điều gì thì bác rất là rõ ràng, thôn dân nhiều năm không đi ra ngoài nên không biết, bác là đại đội trưởng thường xuyên phải đi thị trấn mở họp, làm sao bác có thể không biết được.

Bởi vậy bác mới thật sự tức giận!

Nếu nói cả Chu gia thôn mấy năm nay đều ấm no hạnh phúc đều nhờ gia đình Tô Chu, nhờ bọn họ mà hai lần thiên tai cả thôn không một ai bị c.h.ế.t đói. Thôn dân cũng không phải dạng ăn cháo đá bát, bởi vậy lúc nãy mới cầm vũ khí, nếu đội dân binh làm bậy thì chắc chắn không thể nguyên lành ra khỏi thôn.

Bác lại nghĩ đến vợ già ở nhà, người sống trong phúc mà không biết hưởng, phải tăng mạnh giáo dục, nếu như mà như vậy còn không biết hối lỗi...

Không nói đến bác đại đội trưởng suy tính những gì. Đầu này, khi Lý Tùng báo cáo sự việc cấp lãnh đạo nghe, vị kia lãnh đạo thật lâu không nói chuyện.

Bài học Cơ Quốc Đống quá mức khắc sâu, kể cả lãnh đạo cũng không ngoại lệ, bọn họ những người này sợ nhất là bị Đặc dị cục để mắt đến, những người kia bản lĩnh quá mức khó lường, bị nhắm đến cơ hồ không thể chạy thoát.

Lãnh đạo của Lý Tùng mồ hôi ướt đẫm áo, sợ hãi cực kỳ.

Ông ta chán ghét hai anh em Tống Linh đến cực điểm. Cũng âm thầm quyết định một khi Chu Tô hai người hành động liền theo ý của bọn họ mà xử phạt, xem như cầu hòa. Chỉ mong chuyện này đến đó là ngăn.

Cả đội dân binh và lãnh đạo của bọn họ đều biết Chu Bắc Sơn và Tô Mãn sẽ phản kích. Bọn hắn cũng không phải kiểu người chuyên ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chỉ có hai kẻ ngu ngốc Tống Linh Tống Đạt giờ phút này còn vì thất bại mà giận dỗi, không hề nhận thấy được "chuyện tốt" đang tiến đến gần.

Ngày hôm sau, Chu Bắc Sơn cũng đúng hẹn gõ cửa đội dân binh, cả đám nhìn thấy bị cử báo tên, không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm đó Tống Linh lập tức bị đá ra đội dân binh, chính thức thất nghiệp.

Nếu gia đình cô ta không nhanh chóng giải quyết vấn đề việc làm thì cô ta bắt buộc bị điều đến nông thôn làm thanh niên trí thức.

Tống Đạt may mắn còn trụ lại được nhưng cũng bị cả đội dân binh xa lánh, lãnh đạo không mừng. Chẳng mấy chốc cũng bất đắc dĩ rời khỏi. Từ đây, hai anh em không bao giờ dám đặt chân đến Chu gia thôn nữa.

Nói về Tô Mãn, qua sự việc này cô vẫn đối xử bình thường với đại đội trưởng, nhưng sẽ không còn thân thiết với vợ bác nữa. Người đều vì chính mình phạm phải sai lầm mà trả giá.

Tô Mãn cũng không hỏi Chu Nhã về việc mẹ cô ấy như thế nào, chỉ xem như một người quen bình thường là được, kém xa lúc trước.

Nói đến Chu Nhã, sau khi Tô Hành biết được chân tướng, anh ta mất hơn một tháng mới suy nghĩ cẩn thận. Sau đó liền nhiệt liệt theo đuổi Chu Nhã.

Anh ta tỏ ý không để ý đến việc Chu Nhã có con riêng, nếu hai người ở bên nhau anh sẽ chăm sóc cho cả con cô ấy, đều xem như con ruột.

Chu Nhã d.a.o động ngày càng mãnh liệt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dự là chuyện tốt của hai người cũng gần. Chu Bắc Sơn còn vì thế mà lén lút vui mừng hồi lâu, chọc cho Tô Mãn không thể hiểu được.

Chỉ trong chớp mắt mà đã vào tháng chín rồi. Những ngày này Tô Mãn đều dùng dị năng dò xét cơ thể, một khi có dấu chuyện chuyển dạ sẽ lập tức đến bệnh viện.

Càng đến ngày sinh thì mọi người trong nhà đều thấp thỏm lo lắng không thôi.

Ai cũng đi nhẹ nói khẽ sợ ảnh hưởng đến Tô Mãn. Quần áo lúc nhỏ của Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc đều còn mới tinh nên Tô Mãn không có chuẩn bị làm thêm, nệm chăn cũng vậy.

Tô Mãn sinh rất là nhanh chóng, cả hai lần cô đều không phải chịu đau rất lâu.

Điều đáng nói là cả hai lần đều là sinh ba, tất cả lại là bé trai nên Tô Mãn ở bệnh viện cũng rất là nổi tiếng. Ái Quốc Vệ Quốc nay đã lớn cũng biết chăm sóc mẹ phụ giúp cha, thỉnh thoảng Chu Bắc Sơn đi ra ngoài có việc thì hai anh em đều thay nhau trông giữ mẹ và các em, đề phòng có người trộm em trai.

Tô Mãn lần này cũng ở bệnh viện ba ngày mới về. Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc đều ở nhà với vợ chồng bác Trương. Bác gái muốn đi theo chăm sóc Tô Mãn nhưng đường xá xa xôi, bác gái cũng lớn tuổi rồi nên Tô Mẫn không đồng ý, chỉ nhờ bác trông giữ ba anh em Gia Quốc dùm.

Ba bé sinh ra, Chu Bắc Sơn vắt óc mãi mới tìm được ba cái tên có chữ Quốc giống các anh của chúng: Lập Quốc, Định Quốc, Thành Quốc.

Nhà con trai quá nhiều, tên chữ Quốc cũng chỉ có bao nhiêu, Chu Bắc Sơn tìm mãi mới ra, nếu chọn chữ khác sợ ba đứa bé thấy tên không giống năm anh mà không vui vẻ.

Làm người cha tốt lúc nào cũng nghĩ cho con thật sự không dễ dàng, nhiều năm nay Chu Bắc Sơn làm rất tốt.

Ba đứa bé về đến nhà thì cả gia đình mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự vì các bác sĩ y tá ở bệnh viện cũng quá đáng sợ, luôn luôn vây quanh ba anh em Lập Quốc, hai vợ chồng Tô Chu và Ái Quốc Vệ Quốc đều ngày đêm trông giữ sợ có người ôm em bé đi.

Ba đứa bé trở thành bảo bối của bệnh viện. Trường hợp này đối với hai vợ chồng Tô Mãn thì không xa lạ, nhưng với Ái Quốc Vệ quốc thì là lần đầu, lần trước bọn họ mới một tuổi đâu, giờ đã không nhớ được.