Trương Lâm thị có một tuổi thơ đầy cơ cực. Khi biết chuyện cô đã phải gồng gánh việc nhà, quán xuyến trước sau. Vậy mà không được sự yêu thích của phụ huynh trong gia đình, ngày ngày đều bị mắng chửi thậm chí là đánh đập.
Đã không biết bao nhiêu lần cô khóc ướt cả gối nằm, cũng không biết bao nhiều lần cô hướng Bồ Tát cầu nguyện, cầu mong cho mau mau lớn lên, thoát khỏi cái tình trạng ngày ngày bị bạo hành này.
Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, vậy mà Trương Lâm thị mãi đến mười chín hai mươi tuổi vẫn chưa có ai đến để dạm hỏi. Mặc dù cô nổi tiếng khắp vùng, là con dâu lý tưởng trong mắt các bà mẹ chồng, là cô dâu trong mộng của các chàng trai gần đó.
Mãi Trương Lâm thi mới biết được, thì ra cả nhà họ Lâm đòi tiền lễ hỏi quá cao, bọn họ thừa biết số tiền đó hầu như không ai có thể lấy ra được, và mục đích thật sự chính là muốn kéo không cho Trương Lâm thị gả chồng!
Trương Lâm thị biết được chuyện này thì thương tâm muốn chết! Lúc này cô mới biết được, muốn có cuộc sống tốt đẹp thì phải đứng lên, phải phản kháng, một mặt nhường nhịn yếu đuối sẽ khiến cho người khác càng thêm khi dễ trầm trọng.
Người không vì mình trời tru đất diệt!
Đêm đó sau bữa cơm, không ai biết nhà họ Trương đã xảy ra những gì, chỉ biết là sáng hôm sau, cha của Trương Lâm thị và hai em trai cô nhanh chóng liên lạc với Trương Thụ - kẻ chịu ra nhiều tiền lễ hỏi nhất - nhanh chóng đón Trương Lâm thị qua nhà.
Không có một đám cưới, không có của hồi môn nhưng Trương Lâm thị vẫn vui vẻ, cô cảm thấy tương lai tươi sáng đang vẫy gọi với bản thân.
Tân hôn của đôi vợ chồng trẻ diễn ra mặn nồng, Trương Lâm thị vừa yêu chồng lại vừa biết ơn anh, nên cô xem chồng là chỗ dựa tinh thần, kể cả sau khi sinh Trương Cảnh thì vị trí của cậu bé mảy may không thể vượt qua cha cậu.
Bởi vậy, khi tất cả mọi người trong thôn đồn rằng Trương Thụ đã bị dã thú ăn rồi.
Trương Lâm thị vẫn bỏ ngoài tai, cô chỉ tin khi chính mắt bản thân mình nhìn đến, mỗi ngày đều chong đèn chờ đợi chồng về.
Mặc cho một vài người phụ nữ thân thiết tỉ tê:
- Sao không gả đi lần hai cho đỡ khổ?
Thậm chí cô còn phát cuồng đánh nhau với đám lang sói nhà họ Lâm khi bọn hắn âm mưu bắt ép cô gả cho lão đồ tể, bản thân cô là gái đã có chồng, sao có thể lại gà cho ai?
Niềm tin vào ngày trở lại của chồng trong cô không khi nào dập tắt, nó cháy bỏng, âm ỉ, dần dần hóa thành động lực khiến cô vượt qua những đêm phòng không gối chiếc.
Và rồi, trời không phụ người có lòng. Sau mười năm xa cách, Trương Thụ trở về.
Mặc dù thân thể anh gầy yếu như thể chỉ đẩy là ngã, nhưng với Trương Lâm thị, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt, chỉ như vậy thôi, chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ rồi.
Trương Thụ cũng không ngờ rằng, sao ngần ấy năm bản thân mất tích, cứ ngỡ lúc về sẽ gặp cảnh vợ đã sớm đi bước nữa, nhưng người con gái khi xưa vẫn kiên cường chờ đợi, mang đôi vai gầy chống lên, trở thành trụ cột trong nhà.
Vậy nên, sau này, đôi lúc có người hỏi anh:
- Tại sao vợ cậu lại dữ dằn như thế?
Anh cũng chỉ cười cho qua, bởi lẽ vợ anh là người vợ tốt với anh nhất trên đời này, kể cả sau này bọn họ có thêm một thiên thần nhỏ thì anh vẫn cảm nhận được, với cô, anh mãi mãi là người quan trọng nhất.