“Mẹ nuôi dưỡng anh con thì không phải anh con cũng chính là con trai mẹ rồi sao.” Tô Duệ nghiêm túc nói: “Ngày sau, mẹ cho hai đứa ăn uống giống nhau, mặc áo mặc quần giống nhau, cho hai đứa được hưởng giáo dục như nhau. Ở chỗ mẹ chỉ có một từ, đó chính là con của mẹ.”
Yêu cầu của nguyên chủ là trông nom chăm sóc hai đứa bé nhưng không thấy nói phải đối đãi khác biệt.
Tiểu Hắc Đản há miệng ngơ luôn, thật sự phải chia mẹ của cậu bé cho cái người kia một nửa rồi.
“Đến trong... thành phố.” Lâm Niệm Doanh quẹt quẹt mũi: “Thím đưa cháu đi đi. Chỉ là... đừng không cần em trai...cháu, cháu không muốn em ấy giống như cháu... hu hu... biến thành đứa bé không có ai cần...”
Chú đã hy sinh giống như ba, cậu bé tin tưởng không cần đến bao lâu sau thím cũng sẽ giống như mẹ đi theo người khác xây dựng một gia đình mới, sau đó lại sinh thêm một đứa con hay nhiều đứa con nữa. Đến lúc đó, em trai sẽ giống như cậu bé, trở thành kẻ dư thừa.
Tô Duệ khóc không được cười không xong nhìn đứa bé khóc thút thút thít thít ở trong lòng. Cô còn tưởng rằng cậu bé hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy là tính cách trời sinh, hoá ra là hoàn cảnh tạo người!
“Thím nói muốn đưa hai đứa đi lúc nào?” Tô Duệ cười nói: “Hay là nói, cháu càng thích sống ở nhà của ông nội trong thành phố hơn?”
“Huhu... không, không thích...” Cậu bé đã từng đến nơi đó. Cả ngày không có ai quan tâm, không có ai để ý, cũng không có ai sẵn lòng nói chuyện với cậu bé. Không có ai quan tâm cậu bé đã ăn cơm chưa, có về nhà hay không.
“Thế thì không phải đã được rồi sao, cháu đấy, sau này cháu sẽ sống cùng thím và em trai thật lâu ”
“Ô... thật sao?”
Tô Duệ gật đầu: “Thật đó!”
“Huhu...” Ôm lấy Tô Duệ, Lâm Niệm Doanh lên tiếng khóc lớn.
Tô Duệ không khuyên nữa, cảm xúc tích tụ đã lâu thì nên giải toả thích đáng một lần, sẽ có lợi cho sức khoẻ và tinh thần.
Tiểu Hắc Đản ngơ ngác, lập tức vội vàng đuổi theo Tô Duệ, kéo lấy áo mưa của cô, vươn ngón tay chỉ Lâm Niệm Doanh: “Anh đang khóc kìa!”
“Đúng vậy, ai bảo còn không gọi anh trai đó.”Tô Duệ mặc cho cậu bé túm đi.
“Là như vậy sao?” Lời Lâm Niệm Doanh nói cậu bé nghe không hiểu.
Cái gì gọi là đứa trẻ không có ai cần, mẹ cậu bé sao mà nỡ không cần cậu bé được?
“Đúng!” Tô Duệ gật đầu.
“Nhưng mà... nhưng mà con không muốn để cho anh ta làm anh trai của con.”
“Vì sao?”
“Không muốn chia đồ ăn cho anh.” Vốn dĩ chỉ có cậu bé được cho kẹo, kết quả tên nhóc này đến, mỗi lần mẹ chia kẹo cũng cho anh ta một cái. Hôm nay ở chỗ chú ấy cũng vậy, kẹo sữa kia ăn rất ngon, chú cũng cho mỗi người một cái, nếu như không có anh ta thì không phải sẽ là của mình hết rồi sao.
Chờ một lát nữa còn có cá... Ài! Nghĩ đến đã không vui vẻ, lồng ngực cứ bị nghẹn lại.
Tô Duệ nhàn nhạt nhìn nhóc con đang ấm ức một cái: “Lúc ở quê ba có gửi kẹo, món tráng miệng và vỏ đạn cho con, thế sao con lại nỡ chia cho anh họ chị họ?”
“Đó có thể giống nhau sao?”Tiểu Hắc Đản liếc xéo cô, tỏ vẻ sao mẹ ngốc thế: “Anh họ chị họ cùng lớn lên từ nhỏ nhiều tình cảm. Còn anh ta? Trước đó ai mà quen biết anh chứ.”
Tô Duệ: “...”
Xí, giọng điệu ra vẻ ông cụ non này không cần phải giống với nguyên chủ như thế.
“Được thôi, một lát nữa con ăn ít cá lại, giữ lại một phần ngày mai mẹ gửi cho anh họ chị họ con.”