Trương Ninh cúi đầu, trong tay bận rộn không ngừng, nghe vậy không cho là đúng nói: “Anh ấy cả ngày không phải huấn luyện thì chính là mang theo đám chiến sĩ đi khai hoang các loại, trong trại có phòng làm việc cũng không nhất định dùng được mấy lần, còn làm phòng sách làm gì.”
Bà lão Vương bị con dâu chặn lời nên lườm một cái, chỉ nói với Tô Duệ: “Xem xem, lại là một người không đọc sách!”
Trương Ninh nghe thấy chói tai, biết bà lão không vừa lòng với chuyện cô có học lịch thấp, lại không thích đọc sách.
Tô Duệ không lên tiếng.
Kiếp trước cô mới vừa lên năm hai đại học đã nghênh đón mạt thế, mạt thế kéo dài bảy năm đến cả mạng sống cũng khó giữ, nào còn có tâm tư đọc sách học tập gì đấy, nhưng mà dùng để phân tích cái hình thức mô hình chế tác, càng thêm nắm bắt chính xác kích thước, còn có một bản phác thảo khéo léo, cũng đủ để sử dụng.
Về phần nguyên chủ, bởi vì trường trung học cơ sở cách xa nhà nên tốt nghiệp tiểu học xong cũng không học tiếp nữa.
Bà Vương: “...”
“Niệm Doanh, Niệm Huy, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tới nhà bà Vương để học chữ có được hay không?”
Thật ra từ ngày tiếp xúc đó là bà lão đã luôn dạy dỗ, chỉ là không dạy trước mặt nguyên chủ mà thôi.
Tô Duệ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của bà Vương thì lập tức vội tỏ thái độ nói: “Niệm Doanh, Niệm Huy, mau cám ơn bà Vương.”
Tuy rằng cô không biết học lịch của bà lão nông sâu thế nào, nhưng mà nhìn đống báo giấy, tạp chí chất trên bàn dài, mỗi cạnh mỗi góc đã hơn ẩm mốc. Tiểu đoàn trưởng Vương bận rộn, Trương Ninh không phải là người thích xem, cho nên rõ ràng đây là bà lão ít nhất đã lật xem mỗi quyển mười mấy hai mươi lần, số chữ biết được sẽ không quá ít, dạy hai đứa bé là vừa đủ có dư.
Lâm Niệm Doanh sắp khai giảng lên lớp hai, nghe vậy gật gật đầu: “Bà Vương, cháu có thể mang theo sách giáo khoa tới sao?”
“Đương nhiên có thể!” Bà Vương mừng rỡ sờ sờ đầu của Lâm Niệm Doanh: “Không hiểu cứ hỏi bà Vương, nhớ lại năm đó bà cũng là...”
“Cũng là cái gì?” Tiểu Hắc Đản nghêng đầu tò mò hỏi.
“Cũng là đại mỹ nhân.” Bà Vương thu hồi lại niềm thương cảm trong lòng, trêu cậu bé.
“A ~”Tiểu Hắc Đản xướng kịch, nhìn bà Vương nghiêm túc gật gật đầu: “Bây giờ bà Vương cũng là đại mỹ nhân!”
“Ha ha... già rồi già rồi... không so được với năm đó...” Bà Vương vui ha hả khoát tay, đứng dậy mở một cái hộc nhỏ bên bàn, lấy đĩa cho quả khô vào, lại ngâm bình trà hoa cúc, cùng nhâm nhi với Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh.
Trong khoảnh khắc tựa như nghĩ đến cái gì, bà lão quay đầu nói với Tô Duệ: “Tiểu Mai cháu cũng thật là, một căn phòng tốt như thế cháu lại cho làm phòng bếp.”
“Mẹ ~” Trương Ninh bất lực gọi một tiếng.
Đây là vừa mới có một chút giao thiệp đã không coi mình là người ngoài nữa.
“Mẹ đang nói chuyện với Tô Mai.” Bà Vương nói: “Con gọi cái gì?”
“Ừm.” Bà Vương đi đến bên cạnh Tô Duệ, nhấc tấm đệm đã được vá xong lên, khoanh chân ngồi xuống, không chút xa lạ nói: “Bác nhìn Niệm Doanh sắp sửa đã lên tám tuổi, dựa theo cách nói thời xưa thì đó chính là một đứa bé lớn, cũng nên có không gian riêng tư rồi.”
“Bác gái nghĩ, đổi ngày khác để cho cảnh vụ viên của Vương Tuấn giúp cháu kéo chút gạch mộc, cháu cũng xây nên một cái gian bếp nhỏ, gian phòng tốt đấy thì quét dọn sạch sẽ ngăn cách với trong nhà, một bên đặt một cái giường nhỏ và bàn ghế cho hai anh em ở.” Bà Vương nhìn Tô Duệ, tìm sự đồng thuận nói: “Cháu nói xem như vậy có được hay không?”
Mười mấy tuổi bà ấy xuất ngoại du học, từ đầu tiên tiếp xúc chính là **.