Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 38: Hào hứng khoe khoang



Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 38: Hào hứng khoe khoang

Chu Thanh Bách: “…….”

Chu Thanh Bách không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào vừa vặn nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại, thật không ngờ vợ của anh lại có bản lĩnh khẩu thị tâm phi như vậy.

Rõ ràng tối qua còn sợ anh đói bụng cảm lạnh mà làm này làm kia. Cứ cho rằng tối qua cô ấy nhiệt tình như vậy là vì vẫn chưa biết nội tình, nhưng sáng nay đã ngả bài với nhau rồi, sau khi anh từ Chu gia về cô còn nấu trà gừng cho cả nhà cùng uống mà.

Sao bây giờ nói chuyện với mẹ cô lại mang bộ dáng nhẫn tâm tuyệt tình đến thế? Không lẽ một người mà có hai bộ mặt sao?


Một người làm chồng như anh quả nhiên không hiểu tí gì về vợ mình.

Trong nhà, bà Chu lúc này đã nghẹn họng rồi, lòng thầm mắng đây là người đàn ông của cô mà dám mở miệng nhẫn tâm nói không liên quan nhưng bà biết con dâu đang nóng nảy chắc chắn không nghe lọt lỗ tai bất cứ lời khuyên nhủ nào, bà chỉ có thể nương theo chứ không thể bắt ép, bằng không ngày tháng sau này của con trai bà chắc khó sống lắm đây.

“Cha, bế con!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tam Oa.

Tiểu gia hoả này đi ra cửa thì nhìn thấy cha, nó liền tiến tới ôm lấy chân cha nũng nịu đòi bế.

Chu Thanh Bách cúi xuống bế Tam Oa lên, bà Chu cũng từ trong nhà đi ra.

Chu Thanh Bách: “Mẹ cứ về trước đi, không có việc gì đâu.”

Bà Chu lo lắng sốt ruột nhìn thằng con trai sắp bị vợ bỏ: “Tư à, theo mẹ về nhà một chuyến.”

Chu Thanh Bách ôm Tam Oa đưa bà Chu ra ngoài cửa. Bà Chu nhỏ giọng nói: “Tư này, nãy giờ con đứng ngoài cửa chắc cũng nghe thấy hết cả rồi. Con phải nói chuyện tử tế với vợ con đấy, có biết hay không hả? Con nhất định phải thuyết phục được vợ ở lại, nếu không con định tự mình nuôi mấy đứa trẻ chắc?”

Bà không quá để tâm chuyện chúng nó ly hôn hay không, điểm mấu chốt ở đây là thời điểm, ba thằng cháu nội của bà còn quá nhỏ, con trai bà làm sao mà tái hôn đây? Mà nếu có cưới được thì lấy gì đảm bảo dì ghẻ không ngược đãi con chồng?

Tuy rằng vợ thằng tư tính tình kỳ cục nhưng mẹ ruột mãi mãi vẫn tốt hơn mẹ kế!

Không đợi con trai trả lời, bà Chu tiếp tục nói: “Con quay về dỗ dành vợ con đi, đảm bảo với nó là không bắt nó xuống đất làm việc. Trước đây thế nào thì sau này vẫn vậy, nó chỉ cần chăm sóc tốt gia đình là được. Sang năm Đại Oa đã có thể đi cắt cỏ heo kiếm công điểm, con xuất công, trong nhà sẽ được tính đầu lương, chắc chắn cuộc sống không tới mức quá đói kém đâu.”

Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Con nghe lời mẹ, con sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy.” Hình như anh đã lờ mờ đoán được phần nào nguyên nhân vì sao vợ anh lại có thái độ ấy với mẹ mình rồi.

Đương nhiên anh không ngốc mà nói ra, hơn nữa đối với vấn đề công điểm anh sẽ không bao giờ để vợ con mình phải chịu đói khổ.

Bà Chu thấy con trai đồng tình thì mới yên tâm quay về, tuy nhiên bà vẫn lo lắng lắm.

Trong nhà, Lâm Thanh Hoà lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt xem đồng hồ chưa tới mười giờ, cô nói với Chu Thanh Bách: “Tôi nghe mẹ bảo trên người anh có thương tích, vào đây tôi nhìn xem thế nào.” Cô vừa nói vừa giờ tay đón Tam Oa.

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái rồi nói: “Đã không sao nữa rồi.”

Lâm Thanh Hòa nhìn thẳng vào anh, tối hôm qua còn rất xấu hổ nhưng sang tới hôm nay cô đã có thể thản nhiên đối mặt, năng lực thích ứng của cô trước giờ rất mạnh. Đặc biệt cuộc nói chuyện với bà Chu vừa rồi đã bị anh nghe thấy, cô cảm thấy vẫn có thể cứu vãn tình hình.

Lâm Thanh Hoà cô chính là người như vậy, chỉ cần sống sót, không gì là không thể.

Chu Thanh Bách nhìn ra được vẻ “chuyện này không cho bà đây xía vào là không xong đâu” của Lâm Thanh Hoà, anh đành thoả hiệp, đi vào trong phòng cởi áo cho cô xem.

Lâm Thanh Hoà hơi thẹn thùng nhìn vết thương đã bắt đầu đóng vẩy, chắc là đau lắm đây.

“Anh mau mặc quần áo vào rồi lên giường nằm nghỉ đi.”

Chu Thanh Bách nhanh tay đóng cúc áo, hôm nay lạnh thật đấy, hở chút da thịt là tê tái rồi. “Trong nhà còn có việc gì phải làm không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có.”

Chu Thanh Bách nghiêm trang nhìn Lâm Thanh Hoà như đang đứng đợi mệnh lệnh cấp trên.

Lâm Thanh Hoà: “Bây giờ anh lên giường đất nằm đi, dưỡng thương cho khoẻ hẳn rồi tính tiếp.”

Chu Thanh Bách vẫn nhìn Lâm Thanh Hoà: “Hiện tại vết thương đã không còn đáng ngại nữa rồi.”

Lâm Thanh Hoà nhìu mày: “Chỉ là không đáng ngại, không có nghĩa là đã khỏi hẳn. Anh muốn làm việc thì đợi tới sang năm rồi làm, tất cả mọi việc đều là của anh hết. Còn bây giờ thì đi nằm nghỉ đi, tính tình tôi không được tốt cho lắm, anh đừng chọc tôi nổi điên.”

Cái gì mà không đáng ngại chứ, nhìn cái miệng vết thương kia đến bản thân cô còn cảm thấy đau nữa là.

Chu Thanh Bách thấy Lâm Thanh Hoà lại sắp lên cơn rồi, mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng cũng đành xoay người trèo lên giường đất của bọn nhỏ.

Lâm Thanh Hoà cũng thả Tam Oa lên đó rồi cúi xuống thêm củi thiêu giường đất cho ấm áp.

Lúc này Đại Oa Nhị Oa cũng vừa về tới. Hai đứa nó mới chạy một vòng từ đầu làng tới cuối xóm khoe khoang một phen rằng cha mình đã trở về, so với việc có quần áo mới thì việc này tự hào hơn nhiều.

Lâm Thanh Hoà: “Cha các con hôm qua đã phải vất vả đội tuyết hứng gió trở về nên hôm nay trong người không khoẻ. Các con lên giường đất trò chuyện với cha đi.”

Chu Thanh Bách ở trong mắt Đại Oa và Nhị Oa là một người cha vừa nhớ mong vừa kính sợ. Nghe mẹ nói vậy, hai anh em chần chừ đứng ngây ra đó.

Chu Thanh Bách nhìn hai thằng con trai lớn, dùng ánh mắt ý bảo bọn chúng lại đây.

Đại Oa Nhị Oa chầm chậm tiến lại gần, mắt vẫn không rời khỏi người cha.

Đại Oa: “Mẹ nói cha bị bệnh, cha cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Nhị Oa gật đầu: “Vâng, lần trước Tam Oa ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc em ấy cả đêm không ngủ.”

Mấy ngày trước Tam Oa cảm lạnh, mặc dù Lâm Thanh Hoà luôn chăm sóc chúng rất cẩn thận nhưng thời tiết lạnh giá trẻ con dễ cảm mạo. Đêm đó cô phải thức trông chừng nó nguyên một đêm, sáng hôm sau Đại Oa Nhị Oa mới biết.

Hai mắt Đại Oa sáng lấp lánh như hai ngôi sao: “Cha về hẳn không đi nữa ạ?”

Nhị Oa ở bên cũng giương cặp mắt nhìn cha nín thở chờ đáp án.

Vừa rồi hai đứa đi chơi nghe đồng bọn nói là người lớn trong thôn đều bảo cha chúng sau này sẽ ở lại hẳn không đi nữa.

Chu Thanh Bách: “Không đi.”

“Tốt quá, tốt quá đi!!!” Đại Oa và Nhị Oa hưng phấn reo lên.

Trẻ con suy nghĩ rất đơn giản, chúng chỉ hy vọng cha sẽ ở lại với mình chứ không biết rằng nếu cha không đi nữa thì kinh tế trong nhà sẽ bị suy giảm.

Bên ngoài, Lâm Thanh Hoà đang tính xem nên nấu canh gì cho Chu Thanh Bách bồi bổ cơ thể thì nghe thấy tiếng cười từ trong phòng truyền ra.

Theo cốt truyện thì trong tương lai quan hệ cha con tương đối căng thẳng nhưng trước mắt những đứa nhỏ đều giống nhau trời sinh đã sùng bái cha mình.

Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Cha bọn nó cao to hơn, khoẻ mạnh hơn tất cả những người đàn ông khác trong thôn, điều này vô cùng vô cùng đáng tự hào.

Lâm Thanh Hoà hầm canh rong biển xương sườn. Theo lý mà nói thì tới sáng nay cô mới “biết” trên người anh mang thương tích, vì vậy cũng phải có hành động hợp lý.

Ngoài cái đó ra cô còn làm món khoai tây hầm thịt ba chỉ, canh tôm khô.

Canh xương sườn là khẩu phần riêng cho Chu Thanh Bách, cô với bọn nhỏ ăn canh tôm khô là được rồi.

Khoảng mười một giờ trưa là có thể ăn cơm.

Lâm Thanh Hoà múc cho Chu Thanh Bách khẩu phần canh của người bệnh. Đại Oa và Nhị Oa rất hiểu chuyện, biết đó là canh bồi bổ cho cha nên chúng không muốn, chỉ chọn ăn canh tôm khô thôi.

Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà.

Lâm Thanh Hoà: “Thân thể cha không thoải mái cần phải bồi bổ cho mau khoẻ. Anh hai anh ba nhà ta rất hiếu thuận, sẽ không uống tranh với cha đâu.”