Không chỉ có bà Chu mà ông Chu cũng cảm thấy thời gian này cơ thể khá lên rất nhiều.
Tuy dăm ba bữa mới đưa đồ ăn qua một lần nhưng còn hơn trước đây nửa chén canh cũng không có.
Ông Chu: “Kể ra thằng tư xuất ngũ cũng không phải là chuyện xấu.”
Bà Chu đồng tình: “Chỉ cần vợ nó chăm sóc tử tế cho mấy cha con nó là được, tôi không cần nó phải đưa sang bên này cái gì cả.”
Xét thấy biểu hiện trước mắt của Lâm Thanh Hoà, bà Chu quả thực rất hài lòng, đương nhiên là ngoại trừ việc tiêu tiền, việc này vẫn luôn luôn là cái gai trong lòng bà.
Lâm Thanh Hoà không quá để tâm hai ông bà già nghĩ gì, cô đưa canh qua đơn giản bởi vì đó là ông bà nội của mấy đứa Đại Oa, quan trọng nhất là ông bà đối xử rất tốt với ba anh em chúng. Chứ nếu ông bà tệ bạc với bọn nó thì còn lâu cô mới làm nhiều chuyện như vậy.
Chu Thanh Bách về tới nhà vừa lúc màn thầu được hấp chín. Cả gia đình quây quần lại, một tay cầm màn thầu một tay bưng chén canh thịt dê, phải nói là tuyệt vời.
Kỳ thực trong không gian riêng, vật tư còn tương đối nhiều, nhưng Lâm Thanh Hoà không chiếu theo tiêu chuẩn hiện đại, cô vẫn cho bọn nhỏ ăn các loại ngũ cốc khác nhau.
Ví dụ như hôm nay, Lâm Thanh Hoà kêu Chu Thanh Bách trộn bột ngô với bột mì.
Nếu hôm nào không ăn mì thì chỉ cần hấp bánh màn thầu rồi nấu canh là xong một bữa.
Nói thì có vẻ đơn giản vậy thôi chứ cả cái thôn này mâm cơm nhà cô đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Từ ngày Chu Thanh Bách xuất ngũ trở về tới nay anh không gầy đi cân nào. Hơn nữa Lâm Thanh Hoà cảm thấy vô cùng rõ ràng rằng tên đàn ông thối này ăn đồ bổ không biết đổ đi đâu cho nên sáng nào cũng dậy từ rất sớm, không quản thời tiết rét lạnh mà hì hục chạy bộ.
Chạy không chưa đủ, sau khi về nhà còn tiếp tục luyện võ, nếu không phải Lâm Thanh Hoà ngăn cản chỉ sợ anh còn xách cổ nhóc Đại Oa theo đàm đạo võ thuật.
Bữa tối Lâm Thanh Hoà chỉ ăn một cái màn thầu và một chén canh thị dê, cô không dám ăn nhiều vì sợ béo, cô đang rất thoả mãn với dáng người của mình hiện giờ, vô cùng vô cùng đạt chuẩn.
Nhưng ở trong mắt Chu Thanh Bách thì lại thành quá gầy. Thấy cô chuẩn bị buông đũa anh liền đưa thêm cho cô một cái màn thầu, còn nhìn cô đầy thâm tình ý bảo em ăn đi không cần nhường cha con anh.
Lâm Thanh Hoà: “….” cô đành yên lặng bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi đưa phần còn lại cho anh.
Chu Thanh Bách không nhận, anh nói: “Ăn nhiều một chút.”
Lượng thức ăn của cô quá ít, mấy cái bánh màn thầu này anh phải ăn năm cái mới nó, thế mà cô lại chỉ ăn có một cái.
Lâm Thanh Hoà: “Ăn no rồi.”
Chu Thanh Bách thấy cô không muốn ăn thêm, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay ra nhận rồi nói: “Em quá gầy.”
“Đúng vậy, mẹ quá gầy.” Đại Oa gật gù: “Mẹ mới chỉ ăn có một cái, con ăn hai cái đây này.”
“Còn kém cả con.” Nhị Oa ăn một cái rưỡi.
“Mẹ” Tam Oa ôm chầm lấy mẹ, mẹ giống nó đều ăn một cái, mẹ và nó là thân thiết nhất nhà.
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mau ăn đi, ăn xong cùng mẹ ra ngoài đi dạo.”
Chu Thanh Bách giục cô uống nhiều canh thịt dê, cô không đành tiếp tục cự tuyệt ý tốt của anh nên múc non nửa chén canh uống thêm.
Sau đó anh lại tiếp tục khuyên, cô sống chết không chịu, thật là, phụ nữ giữ dáng khó lắm đấy có biết không hả?!
Chu Thanh Bách đành bỏ cuộc, các con ăn no còn dư lại bao nhiêu một mình anh xử hết. Cái bụng này cũng chứa được nhiều thật đấy.
Lâm Thanh Hoà lau miệng rửa tay cho các con, sau đó trang bị võ trang hạng nặng từ đầu tới chân rồi bốn mẹ con ùa ra cửa tiếp tục đắp người tuyết.
Cả ba anh em đều mang bao tay. Cái này là cô nhờ chị Mai ở công xã để ý nếu thấy thì nhất định phải giữ lại cho cô, ba đôi tốn tổng cộng sáu đồng, thêm cả phiếu vải nữa. Đắt, nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn mua, cô không muốn bàn tay nhỏ của bọn trẻ bị bỏng lạnh. Thời đại này không có máy sưởi giống như ở hiện đại, chạm vào cái gì cũng buốt thấu xương luôn.
Bốn mẹ con chơi nửa tiếng mới quay về phòng, giường đất đã được thiêu ấm áp, cô rửa sạch chân cho các con rồi bế ba đứa lên giường.
Từ nửa tháng trước Lâm Thanh Hoà đã bắt đầu dạy Đại Oa đếm số, nó đã đếm xuôi được từ một tới hai mươi, đếm ngược từ mười về một không sai lỗi nào.
Chỉ số thông minh của thằng nhóc này tương đối cao, hèn chi tương lai trở thành đại ca quậy phá nghiêng trời lệch đất.
Lâm Thanh Hoà cho Đại Oa một quyển vở để tập viết, Nhị Oa Tam Oa cũng có, muốn viết vẽ gì tuỳ thích. Dù sao dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy.
Chu Thanh Bách bê tới cho cô một chậu nước rửa chân, hỏi: “Trước tết có cần về nhà một chuyến không?”
Lâm Thanh Hoà không kịp phản ứng, ngây ra một hồi mới biết anh đang nói chính là nhà mẹ đẻ nguyên chủ - Lâm gia, cô gật đầu: “Để tôi xem hôm nào rảnh thì về.”
“Anh đi cùng với em.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không cần, tôi về một mình là được.”
Lần trở về này không phải để chuẩn bị tết nhất, càng không phải thăm người thân mà là đi gây sự, cho nên tốt hơn hết là không nên dẫn anh theo.
Cô sẽ không cho phép những kẻ trong nhà họ Lâm phá hỏng cuộc sống hiện tại. Về phần tại sao cô biến thành nguyên chủ thì cô không tài nào lý giải nổi, đây cũng không phải lỗi của cô vì thế không thể bắt cô mang tâm lý áy náy với người nhà Lâm gia.
Cho nên cô phải sớm làm cho Lâm gia từ bỏ hy vọng rằng cô sẽ giống như nguyên chủ tiếp tục trợ cấp cho họ.
Lâm gia bên kia, ông Lâm bà Lâm lớn tuổi hơn ông bà Chu, đều còn sống. Trên nguyên chủ có hai anh trai và hai chị gái, dưới nguyên chủ có một em trai.
Lại nói tới đứa em trai này, làm người không tệ, trước kia thường bị nguyên chủ kêu lại đây sai đi kiếm củi, cho tiền không nhận, nếu có nhận thì cũng lấy ra mua đường cho mấy đứa Đại Oa ăn.
Sau khi cưới vợ muốn tập trung chăm lo cho gia đình nhỏ nên ít qua lại hơn.
Còn lại mấy người anh trai chị dâu, chị gái cùng một giuộc đối xử chẳng ra sao nhưng đều muốn kiếm lợi từ chỗ nguyên chủ.
Ví dụ như Chu Thanh Bách gửi về một các áo khoác quân nhân mới tinh, nguyên chủ te te xách đi cho tên anh hai gian dối thủ đoạn, ngay cả người em trai ngoan ngoan cũng không có phần.
Một cái áo khoác của quân nhân có thể so sánh bằng một cái chăn bông, Chu Thanh Bách lo lắng ổ chăn ở nhà không đủ ấm áp nên anh chấp nhận mặc áo cũ mà gửi áo mới về nhà.
“Sao?” Chu Thanh Bách hồ nghi, sao anh lại cứ có cảm giác dáng vẻ vợ mình hiện giờ có điểm giống với gã thợ săn đang mài dao đợi con mồi nhỉ?!
Lâm Thanh Hoà: “Không sao, chính là cảm thấy “tôi” trước đây rất não tàn.”
Chu Thanh Bách: “…..”
“Ngày mai tôi sẽ về bên đó.”
Nghĩ tới việc sắp đi tìm ngược cô kìm lòng không được.
“Ăn sáng xong tôi đi, chắc tới giữa trưa là về rồi. Việc trong nhà nhờ anh nhé.”