“Hỏng hay chưa, không phải em là người biết rõ nhất à?” Chu Thanh Bách nở nụ cười gian xảo, cúi đầu lấp kín đôi môi đỏ mọng.
Chỉ một lúc sau Lâm Thanh Hoà đã bị hôn tới đầu óc choáng váng. Gã tài xế già này càng ngày càng lão luyện, cô chỉ kịp nói một câu “anh nhẹ chút…” rồi sau đó không nói gì được nữa….
Tối nay có người được ăn no nê thoả mãn.
Sáng hôm sau, tận hơn tám giờ, Lâm Thanh Hoà mới có thể rời giường. Haizzz…cuộc sống này… thật sa đoạ… cô tự cảm khái cho bản thân mình năm phút.
Ăn qua loa bữa sáng rồi cô đạp xe tới chỗ chị Mai.
Hiện tại địa điểm gặp gỡ của hai người đã đổi thành nhà chị Mai thay vì lò mổ. Vì bên đó lạnh lắm, ra đó đứng chút xíu buốt hết cả đầu, chịu không nổi.
Chị Mai đã mất việc, chỉ dựa vào nguồn thu từ chỗ Lâm Thanh Hoà nên rất nhiệt tình tự mình tới lò mổ đem thịt về, dặn Lâm Thanh Hoà chỉ việc tới thẳng nhà chị là được. Cô mừng còn không kịp ấy chứ, chưa kịp nói hai lời vội vàng đáp ứng ngay.
Mỗi lần lấy năm, sáu cân thịt. Có khi chỉ lấy được hai, ba cân thôi, lời lãi chẳng đáng là bao nhưng đối với chị Mai mà nói bảy, tám đồng mỗi tháng cũng rất quan trọng.
Lâm Thanh Hoà hỏi chị Mai: “Người ta không nói khi nào chị quay lại làm à?”
Chị Mai lắc đầu: “Tạm thời không có, nói là chờ khi nào có vị trí trống thì người ta gọi.”
Một người giao thịt, một người giao tiền. Lâm Thanh Hoà là thế, thích tiền trao cháo múc, sòng phẳng.
Chị Mai nhận tiền cười nói: “À, em còn ăn mật ong không? Chỗ này chị có hai bình. Hôm nọ được ngày tuyết ngưng, anh trai chị đi vào rừng kiếm được, mang về cho chị nhưng nhà chị không ăn. Thấy em thích chị để dành cho em này. Tiện thể hôm nay em mang về luôn đi.”
Wow, quá đã! Lâm Thanh Hoà thích thú nói: “Dạ, chị để cho em đi, nhưng em phải trả tiền nha. Nếu chị không nhận tiền thì em không lấy đâu đấy, em qua cung tiên xã mua.”
Chị Mai đi vào trong cầm hai bình mật ong ra, nói: “Chị em mình cần gì khách sáo. Đây, cầm về đi.”
“Không được. Chị đừng đẩy tới đẩy lui nữa.” Lâm Thanh Hoà dắt xe đạp ra cửa, treo hai bình mật ong lên ghi đông xe, nhét tiền vào tay chị Mai, rồi nhấn bàn đạp một cái đạp đi mất.
Cô tính theo giá bán ra của cung tiêu xã, tuy rằng không rẻ nhưng so với hai bình mật ong thiên nhiên thì hoàn toàn đáng đồng tiền bát gạo.
Cách đây không lâu cô mới mua một bình nhưng uống sắp hết rồi, còn dư lại đâu đó non nửa bình thôi.
Mỗi buổi tối, hai vợ chồng âu yếm xong một hồi đều phải uống mỗi người một ly, khụ khụ, hôm nào không làm cũng uống, cho nên rất nhanh hết.
Lâm Thanh Hoà mang hai bình mật ong với thịt heo, đạp xe thẳng về nhà.
Hiện giờ đã là trung tuần tháng mười hai, chắc tầm 25 tháng mười hai đại đội sẽ phân thịt lần cuối.
Nhìn lại một năm vừa qua, cuộc sống gia đình khá sung túc, con cái không bị đói thịt. Nhớ lần chia thịt trước, nhà cô được phân xuống rất nhiều, làm hết món này tới món khác, ăn bao ngày mới hết.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà cất mật ong vào ngăn tủ trên cùng. Người lớn chỉ cần duỗi tay là lấy được, còn bọn trẻ không đủ chiều cao với tới, về cơ bản chúng còn chẳng nhìn được bên trong ngăn tủ đựng cái gì.
Chu Thanh Bách thấy vợ về tới, liền nói: “Ngày mai anh đi ra ngoài một chuyến xem có ai bán thịt dê không mua một ít về đổi bữa.”
Lâm Thanh Hoà mừng húm: “Được đấy được đấy, nếu có thì anh mua nhiều nhiều sườn dê nhé, em thích ăn cái đó nhất.”
Chu Thanh Bách gật đầu.
Lại nói tới vấn đề buôn thịt của bà xã, anh không quản quá nhiều. Ban đầu, anh đúng thật có chút nghi hoặc vì mỗi lần cô ấy đi chỉ một tí đã quay về. Nhưng vợ đã giải thích là có nơi bán sang tay. Sau khi lấy thịt heo từ lò mổ thì trực tiếp mang qua đó giao hàng là xong, những mặt khác cô ấy không can dự.
Lời lý giải này tương đối hợp lý, với cả vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau, anh tin vợ mình.
Ngày hôm sau, Chu Thanh Bách mua được thịt dê.
Lâm Thanh Hoà làm món thịt dê hầm, thả vào nồi một nắm kỷ tử và táo đó. Chỉ ngửi mùi thơm thôi đã thấy bổ rồi.
Đương nhiên mấy món ngon và bổ phải mang sang hiếu kính ông bà Chu. Cô đưa sang Chu gia hai chén canh và vài miếng thịt dê.
Thịt dê vốn rất tanh nhưng dưới bàn tay khéo léo của cô thì một chút mùi tanh cũng không còn, nước canh thơm nồng, vị đậm đà, hai ông bà rất thích.
Nhà họ Chu đã phân gia.
Sau hôm Chu Hiểu Mai cùng chồng về lại mặt, ông bà Chu liền đứng ra chủ trì buổi phân gia. Mỗi nhà được phân một trăm đồng, ngoài ra còn có đồ gia dụng, lương thực, phòng ốc đều chia ra hết.
Chỉ có phòng bếp là dùng chung, các hộ lần lượt thay phiên nhau nấu nướng.
Hai vợ chồng ông bà Chu cũng tự mình nấu ăn lấy, không ăn chung với nhà đứa nào.
Về phần dưỡng lão, sau khi bàn bạc mấy anh em đi tới thống nhất là chu cấp theo quý. Tới phiên nhà nào thì nhà ấy đưa lương thực cho hai ông bà, yêu cầu tiên quyết là phải đưa ngay trong ngày đại đội phát lương, một lần đưa hết theo số lượng đã định.
Thấy ông bà Chu uống canh thịt dê, ăn thịt dê, thằng nhóc Chu Hạ thèm nhỏ dãi, chạy về nói với mẹ: “Mẹ, khi nào nhà mình mới được ăn thịt?”
Chị hai Chu: “Trời ơi, cái thằng này, gấp cái gì. Mấy ngày nữa. Đợi đại đội phân thịt rồi làm vằn thắn cho mà ăn.”
Anh hai Chu cũng thèm thịt, chép chép miệng nói: “Hay là đi mua thịt về ăn trước đi?”
Đúng là bực cả mình với bố con nhà này, chị hai Chu quắc mắt hỏi: “Anh có phiếu thịt không mà nói?”
Người nhà quê không có phiếu thịt với phiếu gạo. Mấy loại phiếu này chỉ người thành phố mới có.
Anh hai Chu: “Chắc chú tư có.”
Ai có mắt thì đều nhìn thấy nhà chú tư cứ hai, ba bữa lại có thịt ăn, chắc chắn phải mua bằng phiếu thịt.
Chị hai Chu “Xuỳ….” một tiếng rất khoa trương “Cho dù có thì Lâm Thanh Hoà kia sẽ đưa cho anh chắc?”
Anh hai Chu kinh ngạc nhìn vợ: “Em còn định lấy không của nhà chú tư?”
Anh không hề có ý định trắng trợn như thế, anh định đổi bằng tiền. Lấy tiền ra có khi người ta còn không vui lòng đổi cho ấy chứ, đằng này bà vợ quý hoá nhà anh còn định lấy không???
Chị hai Chu bực tức: “Sao anh ăn nói khó nghe thế, lấy không gì mà lấy không, chú tư xuất ngũ thể nào chẳng mang phiếu trở về. Đừng ai dám mở miệng nói với tôi là không có đấy. Có chết tôi cũng không tin đâu.”
Anh hai Chu: “Cho dù đúng như thế thật thì chắc hẳn bây giờ nhà chú ấy cũng chẳng còn bao nhiêu. Vợ chú ấy hoang phí như thế cơ mà. Nếu muốn thì anh sẽ đi qua đó hỏi xem sao nhưng nhất định phải mang tiền theo đổi.”
Đối diện với ánh mắt hấp háy chờ mong của thằng con trai, chị hai Chu suy nghĩ lại, đã phân gia rồi, nhà này do mình làm chủ, tiền trong tay mình, chẳng nhẽ không thể mua tí thịt ăn? Thích thì ăn ai dám cản, Chị hai Chu liền nói: “Vậy anh qua đó hỏi xem sao nhưng nhớ rõ tuyệt đối không được dùng nhiều tiền của tôi đâu đấy.”
Anh hai Chu nhận lấy tiền từ tay vợ, rồi nói: “Phải hỏi đã mới biết được chứ.”
Chu Thanh Bách sau khi nghe anh trai nói muốn đổi phiếu thịt, anh nhìn về phía vợ, mấy chuyện như thế này tất nhiên vợ anh làm chủ.
Lâm Thanh Hoà cười với anh hai Chu, nói: “Anh hai tới thật đúng lúc, nhà em đang uống canh thịt dê, anh uống một chút chứ?”
Cô với chị hai Chu có mâu thuẫn nhưng lại không có vấn đề gì với anh hai Chu cả, việc nào ra việc nấy, không nên trộn lẫn lại với nhau.
Anh hai Chu cười cười lắc đầu: “Không cần, không cần. Tại thằng nhóc Hạ Hạ thấy ông bà nội ăn nên về ăn vạ với mẹ nó. haha”
Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay Thanh Bách mới mua được miếng thịt về đây. Nếu anh hai cần thì cầm về ăn trước đi. Phiếu thịt nhà em dùng sắp hết rồi, chẳng còn lại bao nhiêu. Với lại giờ cũng muộn rồi, đường xá xa xôi, anh cầm phiếu thịt chạy lên tới đó cũng chưa chắc mua được thịt ấy chứ.”