Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt

Chương 46



Công nhân của Xưởng bông nhà nước đang luân phiên nghỉ ngơi, Công đoàn bọn họ nghỉ một ngày rưỡi. Chiều thứ bảy, Vương Văn Quảng được mời đi giảng dạy ở nơi khác không về. Triệu Trân Trân cầm mảnh vải nỉ màu xám xanh kia, cùng mẹ Trương dẫn theo bốn đứa nhóc đi đến nhà cha mẹ chồng.

Hiện tại hai nhà qua lại nhiều hơn, đến cuối tuần, Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đều sẽ mua thêm chút thức ăn. Ngày này, không chỉ riêng Triệu Trân Trân tới mà con gái lớn nhà họ Vương là Vương Văn Mỹ nghỉ phép cũng dẫn theo cả nhà trở về.

Khoảnh sân ngày thường vẫn trống trải, hiện tại đột nhiên có thêm mười mấy người cả lớn cả nhỏ cho nên vô cùng sôi nổi. Vương Giá Hiên cực kỳ vui vẻ, không thèm thay chậu hoa. Ông ta kê một chiếc bàn dài dưới bóng cây trong sân, năm đứa trẻ ngồi thành một hàng, ông ta treo một chiếc bảng đen trên thân cây và kể cho lũ trẻ nghe những câu chuyện cổ tích bằng tiếng Anh một cách sống động.

Triệu Trân Trân gần như nghe không hiểu câu nào, nhưng cô nhìn vậy trong lòng rất hâm mộ.

Ngũ quan của Vương Văn Mỹ rất giống mẹ Tào Lệ Quyên, nhưng tính cách lại không hề giống chút nào. Có lẽ là bị nhốt trong phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu quá lâu, hai năm nay cô ta đã trở nên vui vẻ hoạt bát hơn nhiều. Bất kể là nhìn thấy ai cũng có thể trò chuyện một lúc.

Trước kia khi Triệu Trân Trân sắp gả vào, Vương Văn Mỹ cũng phản đối giống như cha mẹ. Nhưng đó đã là chuyện của bảy tám năm trước rồi, đều đã trôi qua.

Vì vậy, thái độ của cô ta đối với Triệu Trân Trân lần này rất nhiệt tình hòa nhã, đó là thái độ của một người chị dâu bình thường.

...

Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương và Linh Linh, Sương Sương đều thành thật ngồi nghe Vương Giá Hiên giảng bài. Kiến Minh nhỏ nhất được cô Vương Văn Mỹ ôm vào lòng không buông, dáng vẻ yêu thích kia khiến Tào Lệ Quyên ngồi ở bên cạnh con gái, khuôn mặt cũng đầy yêu thương.

Triệu Trân Trân chẳng thể hòa nhập vào bên nào, cô dứt khoát đi theo mẹ Trương vào phòng bếp để chuẩn bị mấy món cho bữa tối.

Trước giờ ống nước được lắp ở trong sân, Vương Văn Mỹ và Tào Lệ Quyên ngồi ở cửa gian nhà chính, nhìn em dâu ra ra vào vào hết nhặt rau lại rửa rau, cô ta cũng hơi áy náy chào hỏi một tiếng: “Trân Trân, đừng gấp, mau tới đây nghỉ một lát đi!”



Triệu Trân Trân vừa xử lý xong rau và thịt, cười một tiếng rồi cởi tạp dề đi tới, lấy mảnh vải từ trong túi ra nói: “Chị, đây là vải sling cotton của xưởng bọn em, màu xám xanh này rất có phong cách, em định may áo sơ mi tay ngắn cho cha mẹ!”

Không nói đến những phương diện khác, Vương Văn Mỹ rất khâm phục tài may vá của em dâu. Lần trước bộ váy mà Linh Linh và Sương Sương mặc, ai nhìn thấy cũng khen ngợi!

Cô ta nhanh chóng đứng lên nói: “Đi, chúng ta đến buồng đông đi. Đã một thời gian dài không sử dụng máy khâu rồi, sợ rằng phải thu dọn một chút!”

Vương Văn Mỹ học chuyên ngành vật lý ở trường đại học. Từ nhỏ cô ta đã thích tháo rời mọi thứ. Đừng nói là máy khâu, cô ta còn có thể sửa được cả mấy loại máy ghi âm và máy truyền hình.

Tào Lệ Quyên vừa nghe nói con dâu may quần áo cho mình và ông già, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng vẫn hơi vui vẻ. Tuy nhiên, khi bà ta ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt vui vẻ của Triệu Trân Trân thì trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.

Bà ta ghét nhất là bộ dạng nịnh hót đó của con dâu, cảm thấy rất hèn mọn!

Bà ta lại cẩn thận liếc qua mảnh vải, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề: “Đây là vải gì, không phải là hàng lỗi trong xưởng các cô đấy chứ?”

Đúng là như vậy, yêu cầu cô có nhiều loại phiếu hiếm như vậy, bây giờ làm một bộ quần áo mà ngay cả nguyên liệu nghiêm túc để may cũng không nỡ mua!

Dầu gì thì cô cũng làm việc ở Xưởng bông nhà nước đấy!

Nói ra thì làm người ta chê cười!