Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 71



Ngày hôm sau không chỉ muốn lên huyện thành chụp ảnh, đổi hộ khẩu, còn có một việc rất quan trọng khác phải làm. Đúng lúc hôm nay Hàn Liệt đã qua hỏi đồng nghiệp, đối phương nói chờ tới buổi chiều là có thể mượn được xe, Liễu Tố Tố bảo anh cứ đi làm trước, lúc Thiết Đản sang gọi bọn nhỏ đi đào cỏ, Liễu Tố Tố dặn∶

“Hôm nay bốn đứa các con đi thôi nhé, nương để Tiểu Tiền ở nhà có việc khác.”

Ba đứa nhỏ khác tất nhiên là không có gì ý kiến, chỉ có Hàn Trình trộm thò qua∶ “Nương, có chuyện gì ạ? Con có thể giúp đỡ hay không?”

Liễu Tố Tố nhìn nó∶ “Được thôi, nhưng nương nói trước là không có đồ ăn ngon đâu.”

Nghe vậy Hàn Trình tức khắc cầm lấy cái cuốc, cõng sọt tre chạy nhanh hơn thỏ∶ “Nương, con đi hỗ trợ anh chị đây, bọn họ cần con hơn!” Nói xong liền chạy biến.

Liễu Tố Tố phì cười. Sau đó nhìn về phía Hàn Tiền đang cúi thấp đầu mặt đầy khẩn trương, cô đi qua∶ “Tiểu Tiền sao vậy?”

Hàn Tiền lắc đầu∶ “Nương, nương yên tâm, con sẽ không khóc đâu, con làm sai nương phạt con là đúng!” Tuy hôm qua nương không nói gì thêm nhưng chắc chắn sẽ không quên.

Liễu Tố Tố cười cười kéo nó tới gần, “Sao nương lại phạt con được, lần này con làm rất tốt, nếu không nhờ con, nương cũng không thể biết Tôn Hòe Hoa đã làm cái gì.”

Hàn Tiền không thể tin vào lỗ tai mình∶ “Thật ạ? Nhưng mà nương... con trộm mang quạt cho người khác thuê...”

“Việc này con không sai, ngược lại, nương còn muốn khen con đó.”

Liễu Tố Tố không hề nói đùa, hôm qua lúc biết chuyện này cô còn có chút kinh ngạc. Bởi vì tuy cô biết Hàn Tiền thích tiền, nhưng vẫn luôn cho rằng nó để ý tới tiền thôi, không ngờ thằng bé lại rất thông minh, hiểu được dùng thứ mình có trong tay để kiếm lời.

Hồi còn đi học Liễu Tố Tố cũng đã gặp qua kiểu người thế này, đại loại là thời điểm bạn chỉ biết tiêu tiền thì người ta đã có thể vận sự thông minh mình để kiếm tiền từ bạn bè, kiểu người này bẩm sinh đã có đầu óc kinh doanh. Chuyện này cũng khiến Liễu Tố Tố phát hiện, con trai cô có lẽ cũng có thiên phú làm ăn buôn bán, nếu được bồi dưỡng, tương lai trở thành ông chủ lớn được luôn ấy chứ.

Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô, hiện tại mới chỉ thập niên 50, phải chờ tới thập niên 80 mới có điều kiện làm ăn, qua 20 năm nữa Hàn Tiền vẫn còn trẻ, miễn là nó dám tranh đua, chắc chắn có thể gây dựng sự nghiệp.

Còn bây giờ thì không được, trong vòng 20 năm tới cũng không được. Đặc biệt nơi này là quân khu, một khi Hàn Tiền lại kiếm tiền giống như lúc này, một lần hai lần thì không sao, nhưng nếu làm càng ngày càng nhiều lên, hoặc là chờ đến thập niên 60 quản lý nghiêm khắc, dù nó là trẻ con chỉ kiếm lời được mấy mao lẻ, nhưng chắc chắn sẽ rước phải tai họa.

Cho nên Liễu Tố Tố cần phải cho con hiểu được, những việc này không thể làm ở thời điểm hiện tại. Cái khó là cô không thể nói quá rõ ràng, đành châm chước∶ “Con biết dùng quạt nhỏ để kiếm tiền thực sự rất thông minh, nương tự hào về con.”



Hàn Tiền xấu hổ mỉm cười.

Liễu Tố Tố ôm nó vào lòng∶ “Nhưng mà Tiểu Tiền có nghĩ tới nơi này là quân khu, khắp nơi đều là chiến hữu của chú Hàn hay không? Chú Hàn ra ngoài huấn luyện làm nhiệm vụ, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ cần những người này giúp đỡ, nếu con kiếm tiền từ con cái nhà bọn họ, tuy là rất ít thôi nhưng lỡ bọn họ để bụng, về sau không muốn giúp chú Hàn nữa thì sao đây?... Hoặc là giống như lần này không thấy Tiểu Lộ đâu, là bác Lữ và dì Trần đến tìm phụ, nếu sau này có chuyện lớn hơn nữa, nương cần rất nhiều rất nhiều người giúp nhưng bọn họ lại cự tuyệt thì sao?”

Hàn Tiền ngập ngừng. Nó chưa từng nghĩ tới việc này.

Nó cúi thấp đầu, ngẫm lại những lời nương vừa nói, ngẩng đầu hỏi∶ “Nương... Con làm sai rồi sao?”

“Con không làm sai, chỉ là phương thức không đúng mà thôi.”

“Phương thức ạ?”

“Đúng, chúng ta không thể kiếm tiền, nhưng có thể đổi với họ mà... Quạt này vốn dĩ chính là của con, khi không lại mang cho những người không quen dùng, dù là ai cũng sẽ không muốn, cho nên chúng ta có thể đổi một ít đồ vật linh tinh đúng không nào?”

“Giống như… nếu bọn họ muốn dùng thì phải đưa con một viên kẹo đúng không ạ?!” Hàn Tiền lập tức hỏi.

“Không sai! Tiểu Tiền thật thông minh.” Không được phép kiếm tiền nhưng lấy vật đổi vật, dù là trong mấy năm quản chế nghiêm khắc kia cũng không ai nói gì.

Hàn Tiền nhấp miệng cười∶ “Con đi trả tiền bọn họ?”

$Từ từ đã.” Liễu Tố Tố móc ra một đồng tiền đưa cho nó, _Mặc dù tiền phải trả lại nhưng đó cũng là số tiền con vất vả kiếm được, cũng do nương không nói trước với con cho nên lần này dùng tiền của nương trả đi.”

Hàn Tiền gật nhẹ đầu, 1 đồng tiền dụ hoặc rất lớn, nhưng nó vẫn đặc biệt thành thật∶ “Nhưng con chỉ kiếm được 8 mao thôi.”

“Trừ 8 mao kia ra, còn có 1 mao là con cứu Tiểu Lộ mà không lấy tiền của người ta, nương tính 1 mao đó cho con, còn lại là khen thưởng.”

Hàn Tiền trừng mắt∶ “Khen thưởng con?”

“Đương nhiên rồi, lần này Tiểu Tiền nhà ta không chỉ đánh chạy người xấu, còn vì cứu Tiểu Lộ mà từ bỏ tiền, nương thật sự rất rất vui, cũng rất hãnh diện!”

Đây là việc làm cô vui vẻ nhất, thật sự không ngờ rằng mê tiền như Hàn Tiền, lại có thể vì Tiểu Lộ từ bỏ 1 mao đã tới tay, thậm chí còn chủ động nói chuyện cho thuê quạt với cô. Cảm tình của Hàn Tiền với Tiểu Lộ rõ ràng là không sâu đậm như với mấy đứa nhỏ khác, rốt cuộc Tiểu Lộ mới đến không lâu, tình cảm của trẻ con phải ở chung mới có. Nhưng Hàn Tiền lại có thể làm được đến bước này, có thể thấy trong lòng nó đã có thứ còn trân quý hơn cả tiền tài.

Hàn Tiền hai mắt sáng lấp lánh, vui vẻ cực kỳ∶ “Cảm ơn nương!”

Nó cất tiền vào túi, sờ sờ cẩn thận. Rõ ràng tiền này không hơn 8 mao nó kiếm được bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy thật kích động, một cảm giác mà nó chưa từng được cảm nhận trước đây.

Hàn Tiền nói xong liền nhảy nhót ra ngoài trả tiền, dù vẫn nhớ rõ mấy người thuê quạt trông như thế nào, nhưng đi tìm từng người vẫn phí không ít công sức, Liễu Tố Tố muốn đi cùng nhưng nó không chịu, nhất định phải tự mình đi.

Đến khi Hàn Tiền trở về, mọi người lên núi đào cỏ tìm giun cũng đã trở lại, trên người đều ra một thân mồ hôi, Liễu Tố Tố bảo bọn nhỏ đi tắm trước, sau đó mặc quần áo mới cho từng đứa.

Những bộ quần áo này cô làm từ cùng một tấm vải, đã làm xong từ lâu. Để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh ngày hôm nay, cô còn cố ý nhờ Lữ Linh Chi chỉ cách làm áo sơ mi, rốt cuộc cái này khó làm hơn áo ngắn nhiều.

Áo sơ mi màu trắng gạo mặc lên người trông rất có tinh thần, trong khoảng thời gian này được ăn ngon ngủ ngon, còn thường xuyên đi rèn luyện, mặt mấy đứa nhỏ đều béo thêm một vòng, tóc tai khô vàng được Liễu Tố Tố cắt cũng đã mọc ra đợt mới, nhìn qua như mấy nhóc chụp ảnh trên tạp chí ấy.

Hàn Liệt đi làm về thấy bọn nhỏ còn có chút không dám nhận. Từ khi nào mà mấy nhóc con đen như cục than nhà anh đều trở nên đẹp như vậy nhỉ.

“Anh về rồi, chúng ta đi luôn sao?”



“Đi thôi.”

...

“Tới đây lâu vậy rồi mà nhà ta chưa ra tiệm cơm lần nào, không biết hôm nay phó đoàn trưởng Hàn có nguyện ý tiêu pha mời một bữa không nhỉ?”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Hàn Trình là đứa tích cực nhất∶ “Chú ơi chú ơi, chúng ta có thể đến tiệm cơm không ạ, con muốn đi lắm ó!”

Mấy đứa nhỏ khác tuy không khoa trương như vậy, nhưng cũng nhìn đầy chờ mong. Bọn nó thường xuyên được nghe người khác nói thức ăn ở tiệm cơm có bao nhiêu ngon, bọn nó chưa được đi lần nào, cũng muốn thử xem xem!

Hàn Liệt bật cười∶ “Được, vậy chúng ta ra tiệm ăn cơm.”

“Yeeeeh!” Hàn Trình chạy vọt lên đầu tiên.

Nhưng mà chờ tới khi ăn cơm, Hàn Trình ăn mỗi món một miếng mới phát hiện căn bản còn chẳng ngon bằng nương làm.

Thằng nhóc méo miệng∶ “Nương, chúng ta bị lừa rồi.”

Trước Ngưu Đản nói tiệm cơm có đồ ăn lắm ngon vừa, nó nghe xong nước miếng còn chảy ròng ròng, ăn rồi mới biết chẳng giống lời kể chút nào.

Hàn Liệt cười xoa xoa đầu nó∶ “Không phải bị lừa, là nương con làm đồ ăn ngon quá, tiệm cơm cũng thua.”

Hàn Trình khiếp sợ.

Liễu Tố Tố nhướng mày cười cười∶ “Giờ đã biết nương con có bao nhiêu lợi hại chưa?”

Lần này cô cũng coi như là hạ vốn gốc một lần, bảy người gọi bốn món, món mặn là thịt viên cùng gà nướng, còn món chay là canh tảo tía cùng dưa chuột xào, cộng thêm một cái bánh nướng lớn. Tuy rằng hương vị chẳng ra gì nhưng từ quân khu lên huyện thành bọn họ đều đã đói bụng, hơn nữa người lại nhiều nên vẫn ăn hết không còn một mảnh.

Liễu Tố Tố không đánh giá quá nhiều đến thịt viên cùng gà nướng lắm, nhưng canh tảo tía kia lại khiến cô chú ý.

Tới nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không có hải sản để ăn, cá biển, tôm, cua gì đó càng miễn bàn, nhưng tảo tía rong biển ngược lại thì có, hơn nữa cái này còn có thể phòng bệnh nữa.

Lần trước ở cửa hàng bách cô tìm hồi lâu không thấy, hỏi nhân viên tiệm ăn, đối phương nói phải mua trực tiếp của người bán hàng mới mua được, ở quầy không có. Liễu Tố Tố nói cảm ơn sau đó dắt bọn trẻ ra ngoài, không đến cửa hàng bách hóa ngay mà đi đến quán chụp ảnh trước.

Niên đại này nhà có bốn năm con không tính là gì, nhà bảy tám đứa cũng có, nhưng nuôi dưỡng được tốt như Liễu Tố Tố, con gái con trai đều được ăn mặc giống nhau vẫn là quá ít.

Liễu Tố Tố cười tủm tỉm nói∶ “Là mấy đứa nhà tôi lớn lên đẹp đấy chứ.”

Thợ chụp ảnh hỏi∶ “Chụp ảnh gia đình sao?”

Chụp ảnh khá đắt, rất ít người tới chụp, về cơ bản đều là chụp ảnh gia đình.

Liễu Tố Tố gật đầu, sau khi hỏi giá cả lại nói∶ “Chúng tôi muốn hai tấm, một một tấm phóng to, một tấm khác thì nhỏ thôi, rửa ảnh nhanh có thể xong trong hôm nay không?”

“Có thể, nhưng mà phải thêm 2 đồng nữa.”

Giá 2 đồng là đắt, nhưng Liễu Tố Tố vẫn nhịn đau gật đầu. Kế tiếp cô không có thời gian lên huyện thành, giao cho người khác lại không yên tâm, dứt khoát tiêu tiền tiết kiệm sức lực vậy.



“Được rồi, qua bên kia ngồi đi, chúng ta lập tức bắt đầu nào.”

Chụp ảnh thời này không có gì đa dạng, có tổng cộng bảy người, bốn bé trai ngồi ở đằng trước, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt đứng ở phía sau, Hàn Tú Tú đứng ở giữa.

_Lát nữa đừng nhắm mắt nha, chú kêu có thể mới được.” Thợ chụp ảnh dặn dò xong, liền nói∶ “Ba, hai, một, cười cái nào!”

“Ha ha ha!”

Liễu Tố Tố sửng sốt, đang định bảo Hàn Trình đừng cười ngây ngô như vậy thì “tạch” một tiếng, màn đã trập xuống.

Liễu Tố Tố∶ “...”

“Đồng chí Hàn Trình, con có thể giải thích một chút vì sao lại đột nhiên cười to không?”

Hàn Trình bối rối∶ “A~... không phải chú ấy bảo chúng ta cười sao ạ?”

Liễu Tố Tố bất đắc dĩ vô cùng, thợ chụp ảnh liền nói∶ “Thật ra cũng không tệ lắm đâu, có muốn chụp lại một lần nữa không?”

Cô đi nhìn qua nhìn vào ảnh thấy vẫn ổn, trên mặt mọi người đều mỉm cười xán lạn, chỉ có nhóc ngốc nghếch Hàn Trình là hơi lố thôi. Tuy nhiên cũng không khó coi, da thằng bé hơi đen, trông như vậy lại rạng rỡ bất ngờ.

Liễu Tố Tố quyết định cứ để như vậy, giữ lại chờ sau này Hàn Trình kết hôn mang ra cho vợ nó xem.

“Cứ để vậy đi, làm phiền anh làm nhanh lên.”

Ra khỏi cửa quán chụp ảnh, Hàn Trình vẫn còn sướng rơn hỏi∶ “Nương, con thật sự rất đẹp sao?”

“Đương nhiên là đẹp rồi, trong lòng nương con là đẹp nhất!” Nhưng trong ảnh chụp thì không chắc à.

Bạn nhỏ Hàn Trình không thể lĩnh hội được trò đùa dai của lão mẫu thân vẫn vui vẻ cực kỳ, lôi tay nương đi về phía cửa hàng bách hóa, bởi vì hôm nay trước khi ra cửa nương đã nói sẽ đưa bọn nó qua đó.