Cứ như vậy, kế hoạch ăn tết đột nhiên bị vỡ lở. Cũng may là đồ trong nhà đã mua xong, còn nhiều nguyên liệu nấu ăn phải chuẩn bị, Liễu Tố Tố định về nhà sẽ đi hun thịt lợn luôn.
Mấy đứa nhỏ từ trên núi trở về đã phát hiện gà và thỏ bị thiếu, vốn đang vây quanh Hàn Liệt hỏi không ngừng, sau khi biết được Liễu Tố Tố phải đi công tác một thời gian thì đều choáng váng.
“Vợ, cách giải vây này không ổn lắm đâu.” Hàn Liệt vẫn có chút không tin.
“Giải vây gì đâu, em còn lừa anh sao, vừa rồi lúc đến Bộ quân vụ, Chung sư trưởng nói với em như thế...” Liễu Tố Tố kể lại việc của đoàn trưởng Vương cho anh nghe.
Đoàn trưởng Vương cũng chính là chồng Lữ Linh Chi, việc hắn đi mở họp không chỉ Hàn Liệt mà mấy đứa nhỏ cũng biết. Lúc ấy mấy đứa nó còn lo lắng thay ba anh em Đại Cường, không biết đoàn trưởng Vương có kịp về ăn Tết hay không, nếu không kịp sẽ mất một món tiền mừng tuổi.
Không ngờ hiện tại cha Đại Cường đã trở lại, nương mình lại phải đi!
Mấy đứa nhóc tưởng tượng đến đoạn thời gian nương rời đi sẽ có bao nhiêu gian nan, tức khắc bổ nhào vào lòng Liễu Tố Tố∶ “Nương, vì sao nương phải đi! Nhà mình không thể cùng nhau ăn tết sao? Có thể không đi được không nương!”
“Nương cũng không muốn đi, nhưng công việc hiện tại của nương có rất nhiều việc phải làm, với lại phải qua năm mới đi cơ mà, chúng ta vẫn là có thể cùng nhau ăn tết, các con yên tâm.” Liễu Tố Tố cười nói.
Nói xong, thấy mấy đứa nó vẫn luyến tiếc không buông ra, cô lại nói thêm một câu∶ “Chỉ có một mình nương đi, cha vẫn ở nhà chăm sóc các con mà.”
Mấy đứa nhỏ∶ “...” Bọn con có thể yên tâm được sao?
Vốn còn cảm thấy vấn đề không quá nghiêm trọng, lần này mấy đứa nó thật sự muốn khóc.
Hàn Liệt tưởng bọn nó sợ hãi, vội nói∶ “Đúng vậy, cha sẽ ở nhà chăm sóc các con.”
“!!!”
Nháy mắt, bọn nhỏ ôm Liễu Tố Tố càng chặt.
Liễu Tố Tố biết bọn nó đang lo lắng cái gì, nhịn không được bật cười∶ “Yên tâm đi, nương sẽ chuẩn bị ổn thỏa.”
Hàn Trình ngẩng đầu∶ “Nương, nương chuẩn bị cái gì?”
Liễu Tố Tố xoa xoa đầu nó: “Chính là cái mà các con đang nghĩ đấy.... Đi xếp củi đi, nương đi hun thịt.”
Hàn Trình gật gật đầu: “Vâng.”
Mấy ngày kế tiếp, Liễu Tố Tố không phải là đang chuẩn bị đồ ăn, thì chính là đang chuẩn bị đồ ăn trên đường, bọn trẻ thấy cô cả ngày bận rộn trong phòng bếp cũng đặc biệt ngoan ngoan, chỉ cần là việc có thể làm, không cần Liễu Tố Tố sai đã vội đi làm ngay, mãi cho đến đêm 30 mới chuẩn bị được tương đối.
Bữa cơm đoàn viên ăn vào 6 giờ chiều, ăn từ lúc trời vẫn còn sáng đến khi tối hẳn. Liễu Tố Tố định nấu tất cả những món ngon vào ngày hôm nay, nhưng nghĩ đến qua hai ngày nữa cô phải đi, chỉ còn Hàn Liệt và các con ở nhà nên đã tỉnh lược một chút, dù là vậy vẫn có đủ 6 món như cũ. Mấy đứa nhỏ ăn đến mức bụng tròn như quả bóng, cơm trong miệng vừa nuốt xuống đã ồn ào muốn đốt pháo hoa.
Hàn Liệt đã mua pháo loại nhỏ trở về, cũng mua hoa pháo que cho bọn nó chơi. Thời buổi này pháo hoa không rẻ, người bỏ tiền ra mua pháo cho con chơi rất ít, nhưng mấy đứa Hàn Cẩm thì mỗi đứa một cây, vừa mới ra cửa đã lôi kéo được không ít đồng bọn, ở trong sân vừa nhảy vừa đùa, cực kỳ náo nhiệt.
Liễu Tố Tố ngại trời lạnh nên không ra ngoài mà ở trong phòng gấp bao lì xì. Cắt loại giấy đỏ viết câu đối xuân thành từng hình chữ nhật, sau đó gói tiền vào bên trong. Mỗi đứa được 2 mao tiền, Liễu Tố Tố cũng làm cho Hàn Liệt năm cái.
“Lát nữa anh nhét xuống gối các con, sáng mai dậy là có thể thấy.” Liễu Tố Tố đưa hết bao lì xì cho anh.
Hàn Liệt nhận lấy, “Không phải ngày mai mới phát sao?”
“Ngày mai là mùng một, mùng một không thể đưa tiền ra ngoài.”
Mỗi địa phương có tập tục khác nhau, một số nơi thích mùng một phát lì xì, nhưng ở quê Liễu Tố Tố, mọi người đều chú ý mùng một không thể hao tiền, tránh việc một năm đều phải không ngừng đưa tiền ra, cô không làm ăn buôn bán nhưng cũng muốn chú ý một chút.
Hàn Liệt cười cười∶ “Được, lát nữa anh sẽ để.”
“Tiếc là năm nay không về quê được, bằng không nương và chú đều sẽ phát bao lì xì cho chúng ta.” Liễu Tố Tố cười nói.
Con cái đã kết hôn sẽ không có bao lì xì, nhưng nhà cô thì không như vậy, dù Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ đều đã là ông bà rồi nhưng vẫn sẽ phát lì xì cho ba anh em cô.
Nghe Liễu Tố Tố nói Hàn Liệt liền hiểu, tuy ngoài miệng cô không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất muốn trở về.
Liễu Tố Tố nói xong, vừa định đi kêu mấy đứa nhỏ trở về rửa mặt ngủ, đột nhiên trước mặt liền xuất hiện một cái bao màu đỏ.
“Đây là gì?” Cô sửng sốt mở ra xem, bên trong là tiền, so với số tiền cô lì xì bọn nhỏ thì nhiều hơn nhiều, nhìn qua ít nhất cũng phải 30 đồng.
“Sao nhiều tiền thế này?”
Hàn Liệt cười cười: “Tiền thưởng năm nay, cố ý không nộp giữ lại lì xì cho em, vợ đừng giận anh.
Liễu Tố Tố lắc đầu∶ “Sao em giận được.”
Mỗi tháng nhận được tiền trợ cấp Hàn Liệt đều sẽ lập tức nộp lên, có đôi khi trộm giấu tiền thưởng, đều sẽ chủ động mua quà cho cô, thời gian lâu rồi, cô cũng chưa bao giờ hỏi, dù sao nếu giao thiếu, qua một thời gian cũng sẽ xuất hiện dưới hình thức khác.
“Cảm ơn phó đoàn trưởng Hàn, lần đầu tiên em nhận được tiền lì xì nhiều như vậy đó.” Cô cười tủm tỉm cất tiền vào trong túi.
Hàn Liệt bóp bóp tay cô∶ “Về sau không chỉ có cha nương, anh cũng chuẩn bị bao lì xì cho em.”
Động tác trên tay Liễu Tố Tố dừng lại, khóe miệng không khỏi cong lên∶ “Được, em nhớ rồi đó nha.”
Cô còn đang thắc mắc sao Hàn Liệt lại đột nhiên lì xì cho mình, hoá ra là bởi vì chuyện này.
Ngày 30 ở nhà bận rộn, tới mùng một chính là ngày đi chúc tết mọi người, dù quen nhiều người nhưng Liễu Tố Tố còn có việc, cũng không đi quá nhiều nhà mà chỉ đến những nhà thân quen như nhà Lữ Linh Chi, Trần Nam, Dư Hồng Anh. Điều khiến cô không ngờ là, tuy cô không đi nhưng lại có không ít người đến nhà cô chúc tết.
Ban đầu là mấy quân tẩu cô quen biết, sau là những người cô mới gặp mặt vài lần, đến tên cũng không biết đến, trong tay còn cầm đủ loại quà cáp.
Họ như thể đã tính đến trường hợp Liễu Tố Tố sẽ không nhận quà, lúc đến trà cũng không uống, nói được hai câu liền chạy vèo ra ngoài, nếu Liễu Tố Tố trả quà lại, họ sẽ doạ∶ “Tiểu Liễu, đang là mùng một đấy, sao có thể trả lại đồ cho chị được! Mau cầm lấy, không cầm chị giận bây giờ!”
Người ta đã nói đến mức này, Liễu Tố Tố chỉ có thể cười rồi nhận quà. Đến buổi tối, sau khi người chúc tết đã về hết, cô quay đầu lại liền phát hiện trên bàn đã có một núi đồ.
“Không sao đâu, mọi người đều là muốn cảm ơn em, em không nhận họ càng băn khoăn.” Hàn Liệt an ủi.
Liễu Tố Tố gật đầu, mấy người họ không chỉ nói đến mức cô không thể đáp lại, mà quà mang đến cũng đã được chuẩn bị kĩ càng, không đắt cũng không nhiều lắm, đều là đậu phộng, đậu đỏ, nấm hương gì đó. Những thứ này để ở bên ngoài cũng không được, Liễu Tố Tố chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phân loại rồi cất vào ngăn tủ. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Liệt nhìn mình, trên mặt mang theo ý cười.
“Anh cười cái gì?”
Hàn Liệt cầm lấy đồ trong tay cô, nói∶ “Vợ anh lợi hại như vậy, anh thấy vui.”
Liễu Tố Tố đập anh một cái∶ “Nhanh lên đi, đã trễ thế này rồi.”
Lúc sau, tâm tình vui vẻ của Hàn Liệt còn chưa được bao lâu đã biến mất, đến khi Liễu Tố Tố dọn dẹp xong, lại xếp đống hành lý ngày mai mang đi thì đã là 9 giờ. Hàn Liệt ôm cô, thở dài∶ “Anh phát hiện vợ anh được hoan nghênh quá cũng không tốt lắm.”
Mai Tố Tố đi rồi, vốn dĩ hôm nay hai người còn có thể ở nhà trò chuyện, nhưng mọi người đến chúc tết đã chiếm hết thời gian.
Liễu Tố Tố muốn cười, nhìn vào mắt anh, có chút xấu hổ hỏi∶ "“Vậy anh... có muốn không?”
Hàn Liệt giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó thấy mặt cô đỏ bừng bừng, hầu kết anh trên dưới giật giật: “Không cần... ngày mai em còn phải ngồi xe nữa.”
“Triệu chính ủy nói... mua vé giường nằm... lên xe là có thể nghỉ ngơi…”
Nếu là bình thường Liễu Tố Tố khẳng định sẽ không kiên trì như vậy, nhưng tưởng tượng đến mình phải rời khỏi nhà khá lâu, anh sẽ nghẹn đến mức khó chịu. Mấy ngày nay cô vội quá, Hàn Liệt dù muốn cũng không làm được gì, có đôi khi còn trộm chạy đi tắm nước lạnh, cũng may thân thể anh khỏe mạnh, bằng không đã sớm cảm lạnh.
Mặc dù đau lòng nhưng cô vẫn cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, giọng càng ngày càng nhỏ, đầu cũng sắp chạm vào chăn. Lời còn chưa dứt, “tạch” một tiếng trước mắt liền tối đen, tiếp theo có một thân ảnh nhích lại gần.
...
🦀🦀🦀
Bởi vì là đi công tác, vé tàu hỏa đều do quân đội mua, là người dẫn đội lần này, Triệu chính ủy sáng sớm đưa vé xe cho Liễu Tố Tố.
Hiện tại là Tết Âm Lịch, tàu hỏa tương đối ít mà người lại nhiều, thật vất vả mới mua được vé giường nằm, thời gian lại rất gấp, khoảng 6 giờ sáng đã phải xuất phát từ quân khu lên huyện thành.
Khoảng 5 giờ rưỡi Liễu Tố Tố đã dậy, Hàn Liệt cũng đã làm xong bữa sáng. Cháo nấu từ gạo kê, dưa chua lấy trong bình, phó đoàn trưởng Hàn không có cơ hội thi triển tài nghệ nấu ăn hắc ám nên Liễu Tố Tố ăn khá ngon miệng.
“Đồ ăn em để hết trong tủ chén, mỗi ngày đều đổi thực đơn, đừng ăn mãi một món, ăn những món kho trước, món chiên thì để được lâu hơn...”
Thật ra những lời này Liễu Tố Tố đã dặn dò Hàn Liệt mấy lần, nhưng lúc này vẫn cảm thấy không yên tâm. Mấy ngày này, ngoại trừ hun thịt cô còn kho móng giò và các loại nội tạng lợn. Trời đã lạnh, đồ kho để được rất lâu, phần nước sốt còn có thể dưới lên mì, vậy nên Liễu Tố Tố nấu một nồi khá to.
Ngoài ra còn có cá chiên và thịt viên, thịt viên thì ít hơn, hôm qua đã ăn gần hết, còn cá chiên cô làm tổng cộng ba con, đều là cá trắm cỏ cỡ lớn, cắt thành từng miếng sau đó chiên giòn, dù là xương vẫn có thể nhai được, cho mấy đứa nhỏ ăn cũng không sợ bị hóc. Cô còn cố ý chuẩn bị thêm cốt lẩu từ dầu và tương ớt.
Liễu Tố Tố còn nhớ, một số đồng nghiệp cũ không biết nấu ăn của cô rất thích dùng cốt lẩu xào rau, chỉ cần cắt một miếng nhỏ cho vào, xào món gì cũng ngon. Cả ngày ăn đồ, đồ chiên cũng không tốt, thỉnh thoảng muốn ăn rau xào, có cái này Hàn Liệt chỉ cần xào chín thôi là ngon rồi.
Còn có trứng vịt muối và trứng Bắc Thảo…
Mắt thấy vợ lại chuẩn bị dặn dò thêm lần nữa, Hàn Liệt cười nói: “Anh nhớ rồi mà, em đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc các con thật tốt.”
Liễu Tố Tố muốn nói mình không lo lắng, nhưng lời này nói ra đến chính cô cũng không tin. Đây không phải là lần đầu tiên cô rời nhà, nhưng lần trước đến Táo Trang là đi vội vàng, không kịp sắp xếp cái gì, chỉ đành nhờ Lữ Linh Chi chiếu cố rồi nhanh chóng lên đường. Lần này có thời gian chuẩn bị, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đông nghĩ tây.
“Ừm, em sẽ tranh thủ để được về sớm.” Liễu Tố Tố lại vào phòng một chuyến.
Đêm qua nghịch ngợm đến khuya, Hàn Liệt cũng nói tết được nghỉ huấn luyện, mấy đứa nhỏ lúc này còn chưa dậy, Liễu Tố Tố nhẹ nhàng hôn lên mặt các con một cái, sau đó mới cùng Hàn Liệt đi ra ngoài.
Chuyến công tác này tổng cộng có năm người, Liễu Tố Tố, hai đồng chí bên Bộ quân vụ, hai đồng chí bên Bộ kiến trúc bộ, đều là người quen, mọi người vừa gặp mặt đã nhiệt tình chào hỏi.
Quân khu có xe đưa bọn họ lên huyện thành, Hàn Liệt vừa xếp xong hành lý, Liễu Tố Tố liền bảo anh nhanh trở về, sợ các con tỉnh dậy lại không có ai ở nhà. Lời nên nói đã nói, xung quanh nhiều người cũng không nói được gì, Hàn Liệt nắm tay Liễu Tố Tố, đeo cho cô đôi găng tay đã được ủ ấm∶ “Chăm sóc bản thân thật tốt, lúc về anh sẽ đi đón em.”
“Vâng.”
Nói xong, Hàn Liệt xoay người ra về.
“Đồng chí Liễu, chúng ta đi được chưa?” Đồng chí lái xe hỏi.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, đang muốn lên xe, đột nhiên có một người từ xa chạy tới∶ “Chị Tố Tố!”
“Tiểu nghệ? Sao em lại ở đây?” Liễu Tố Tố ngạc nhiên hỏi, còn tưởng mình nhìn lầm rồi.
Chung Nghệ chạy đến trước mặt cô.
Tuy còn sớm nhưng đã có không ít người ra ngoài mua đồ, thấy Chung Nghệ thì không khỏi nhìn sang. Rốt cuộc tin tức Chung Nghệ chưa kết hôn đã có thai đã truyền ra ngoài, nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện, tất cả đều muốn nhìn xem hiện tại cô ấy thế nào. Không chỉ nhìn, còn có đủ loại âm thanh nghị luận, buổi sáng vốn an tĩnh, những lời đàm luận đó Liễu Tố Tố còn có thể nghe rõ, càng đừng nói đến Chung Nghệ.
Chung Nghệ lại như thể không nghe thấy, ưỡn thẳng lưng∶ “Chị Tố Tố, em có thể đi cùng các chị không?”
Liễu Tố Tố sửng sốt. Chung Nghệ chạy lại đây, khẳng định đã được Chung sư trưởng cho phép. Lần này bọn cô đi công tác không có gì nguy hiểm, mà sức khỏe Chung Nghệ cũng đã dần hồi phục, Chung sư trưởng hẳn là hy vọng con gái có thể ra ngoài giải sầu, thoát khỏi bóng ma quá khứ.
Liễu Tố Tố cười gật đầu: “Đương nhiên là được, em đã mang đủ quần áo chưa? Đi đường mất vài ngày đấy.”
Thấy Liễu Tố Tố đã đồng ý, Chung Nghệ mới nhẹ thở phào, nương theo tay Liễu Tố Tố trèo lên xe∶ “Mang đủ rồi. Sáng nay em đã sắp xếp xong.”
Cứ như vậy, năm người biến thành sáu người, xuất phát từ quân khu, sau khi tới huyện thành lập tức lên tàu hỏa. Lần này bọn họ đều mua vé giường nằm, vừa lúc sáu người một phòng, mới đi vào Liễu Tố Tố đã nghe thấy Tiểu Vương kinh ngạc kêu lên∶ “Chị Tố Tố, lần này chúng ta đi tỉnh Nam sao?”
“Em nghe đoàn Trương nói được ra ngoài là vui lắm rồi, còn nào nhớ tới việc xem vé.” Nói xong mới nhận ra, đi tỉnh Nam cũng xa quá đi!
Lần này không chỉ có một quân khu mời giao lưu kỹ thuật, nhưng Chung sư trưởng cũng muốn bọn họ đi quá lâu, bằng không sẽ trễ nải việc của quân khu mình. Ông tách Liễu Tố Tố và đoàn trưởng Trương ra làm hai nhóm, nhóm đoàn Trương sẽ đến hai quân gần quân khu Tây Nam, còn nhóm Liễu Tố Tố sẽ đến tỉnh Nam.
“Yên tâm đi Tiểu Vương, tôi nghe nói tỉnh Nam có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu chúng ta may mắn còn có thể được ăn hải sản đó.” Tiền trinh an ủi.
Tiểu Vương hữu khí vô lực gật đầu: “Biết là thế, nhưng mà đi đường cũng tốn thời gian lắm.”
Đúng là rất lâu, đời sau từ quân khu tới tỉnh Nam chỉ cần ngủ một giấc trên xe là đến, nhưng hiện tại ít nhất cũng phải mất bốn ngày. Bọn họ bắt đầu đi từ mùng hai, lúc xuống tàu đã chạng vạng mùng năm, quả thực tương đương với ăn Tết trên tàu hỏa.
Ở trên xe lâu như vậy, dù là giường nằm vẫn khiến mọi người mệt rã rời, lúc Liễu Tố Tố xách hành lý ra vừa lúc gặp được người tiếp đón.
“Đồng chí Liễu Tố Tố phải không, tôi là Lưu An, đặc biệt đến đây tiếp đón mọi người!” Chàng trai tên Lưu An nhiệt tình cười nói.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Làm phiền đồng chí Lưu.”
Quân khu bên này không ở vị trí xa xôi như quân khu Tây Nam, nhưng từ ga tàu hỏa lên tới trấn trên cũng mất 2 tiếng đi xe, vào quân khu Lưu An liền dẫn mọi người đến nhà ăn.
Lúc này đã là 7 giờ, phần lớn người đã ăn xong cơm chiều, chủ yếu là chờ mấy người Liễu Tố Tố nên nhà ăn vẫn còn đèn sáng. Lúc Lưu An mang đồ ăn ra, Liễu Tố Tố phát hiện thật đúng là có hải sản. Đương nhiên, những món trân quý là không có, chỉ có một con cá biển hấp, dù vậy Liễu Tố Tố vẫn ăn đặc biệt vui vẻ. Dù sao thì từ khi xuyên qua đến nay, cô chưa được ăn hải sản lần nào.
Không chỉ có hải sản, còn có cả cơm. Bên này cơm cũng là lương thực tinh, ăn mỗi ngày khẳng định là không có, nhưng hôm nay mấy người cô đến, nhà ăn chưng một nồi cơm tẻ rất to ăn cùng với cá biển, Liễu Tố Tố vui vẻ cực kỳ, một chén cơm tẻ xuống bụng, cảm như tất cả mệt nhọc trên người đều biến mất.