Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 33: Bàn Chuyện Với Chồng



Điều chỉnh lại cảm xúc xong, Cố Lệ đi dạo một vòng quanh chợ đen, trong rổ của cô có một con gà quay, mấy miếng thịt khô và một cân lạp xưởng.

Ngoài ra còn có một ít rau tươi, cô mang mấy món này về nhà.

Hàn Văn Hồng cũng không chờ, Cố Lệ đi đi về về trong vòng nửa tiếng, bột mì cũng đã nở nên anh bắt tay vào cán bột.

Nhìn kỹ thuật điêu luyện như vậy, không cần nói cũng biết anh biết nấu cơm.

Trong lòng Cố Lệ hài lòng hơn một chút: "Được rồi để em làm."

Hàn Văn Hồng nhìn cô một cái: "Anh làm được rồi."

Cố Lệ cũng không tranh giành với anh, cô bắt đầu nhặt rau, sau khi rửa rau xong anh cũng đã cắt mì gần xong, lúc này nước cũng vừa sôi, đã có thể làm mì.

Cố Lệ nhận lấy những vật này, cô bỏ mì xuống, nói với Hàn Văn Hồng: "Anh đi chặt gà quay đi."

Hàn Văn Hồng khá ngạc nhiên, thế mà còn mua gà nướng về cho anh ăn?

Anh đi qua mở nắp rổ lên, quả nhiên có một con gà quay đang được bọc giấy dầu, còn có thịt khô và lạp xưởng, mấy thứ này cũng không có rẻ, không ngờ cô vậy mà còn mua được?

Nhưng Hàn Văn Hồng cũng rất hiểu chuyện nên không hỏi gì nhiều, chỉ lấy gà quay ra chặt.

Chờ cho anh chặt xong mì của Cố Lệ cũng vừa xong, Cố Lệ vớt mì ra, sau đó bỏ rau xanh vào trong nước nóng, không bao lâu liền vớt lên.

Ngay cả muối ăn cũng không bỏ, cứ để như vậy ăn được rồi, bởi vì nếu cho muối vào thì khi ăn với gà sẽ mặn, còn để như vậy ăn thì sẽ vừa miệng.



Hai người cùng nhau ăn, Cố Lệ ăn khoảng một phần ba đã no, Hàn Văn Hồng nhìn cô: "Ăn thêm không?"

"Em ăn no rồi, mấy món này anh cũng đừng để thừa lại, cứ ăn hết đi, em mua về cho anh ăn đó, thời tiết này cũng không thể để lâu." Cố Lệ nói.

Hàn Văn Hồng nghe những lời ấm áp này, trong lòng nhịn không được gợn lên từng cơn sóng, vợ của anh thế mà hôm nay còn quan tâm đến anh sao?

Phút chốc anh liền nhìn về phía vợ mình, chẳng lẽ cô cũng muốn sống hòa thuận với anh? Nếu không phải như thế, vậy thì vì sao lúc này cô lại thay đổi lớn như vậy?

Cố Lệ đối diện với ánh mắt kia của anh, nhịn không được mà mặt cũng đỏ bừng khiến cô vội quay mặt đi nơi khác, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cứ sống hòa thuận với nhau đi, sau này em sẽ chăm lo cho gia đình." Cô chưa từng yêu đương nên xấu hổ muốn chết.

Hàn Văn Hồng nghe nói như thế, trong lòng giống như nở hoa, vợ của anh thật sự muốn sống hòa thuận với anh, nhưng anh cũng không mập mờ, nhìn cô nói: "Vợ ơi, tiền lương tháng này đã được phát, nằm trong túi của anh đó em vào lấy đi."

Cố Lệ vội tránh ánh mắt của anh, xoay người đi đến túi vải kiểm tra tiền một chút: "Ngày mai em sẽ lấy cất."

Hàn Văn Hồng gật đầu, miệng còn đang ăn cơm, nhưng mắt vẫn nhìn vào vợ của mình.

Cố Lệ bị ánh mắt kia của anh nhìn khiến cho trái tim run rẩy, nên cô nói sang chuyện khác: "Ngày mai anh về quê sao?"

"Ừ, phải về đó một chuyến."

Cố Lệ cũng nói: "Vậy cũng vừa lúc, anh đưa mẹ và Đại Bảo, Nhị Bảo về đây luôn được không?"

Hàn Văn Hồng ngạc nhiên: "Là sao?"

"Em muốn đưa Đại Bảo và Nhị Bảo trở về, chỉ có điều em còn phải đi làm nên không có thời gian chăm sóc cho hai đứa nhỏ, em đã tìm cho Đại Bảo một trường mầm non rất tốt, ngay tại bên cạnh xưởng sản xuất kem đánh răng, một tháng ba đồng, buổi sáng đưa qua, chiều tối đón về. Buổi trưa có thể ở đó ăn cơm và ngủ trưa, về phần Nhị Bảo còn nhỏ nên tạm thời không có đưa đến đó được, nhưng em cũng không thể nào dẫn con theo, cho nên anh có thể đưa mẹ lên đây được không? Bên cạnh còn có một phòng trống, mẹ có thể ở đó." Cố Lệ nói.