“Cha à, nhà họ có ba anh em lận, nhà ta thì có mỗi mình con, làm được hơn nhà người ta chắc.
Sao lúc nào cha cũng so sánh với nhà bác cả thế.
”Đã không sánh bằng rồi lần nào cũng tự rước mệt vào người.
Lý nhị thúc liếc nhìn cơ thể như cọng cỏ của con trai mình, hừ một tiếng khinh miệt:“Một chọi một thì mày cũng thua, mày còn thua cả thằng Trị Dân nhà người ta, cả đời anh minh của tao đều bị hủy trên người mày.
”Lý Chí Cường nghe thấy lời nói cay độc của cha lại rụt cổ lại.
Bề ngoài Lý Trị Dân có vẻ ham chơi khờ khạo, nhưng khi đánh nhau lại là loại liều lĩnh không màng mạng sống, hắn ta nào dám chọc đối phương.
Nhị thẩm thấy đứa con trai duy nhất của mình chịu tủi thân, quyết định không làm nữa, khóc lóc òm sòm lên án Lý nhị thúc.
“Ông nói cái gì? Ông chê tôi không thể đẻ nhiều con trai cho ông chứ gì, tôi biết ngay ông vẫn còn nghĩ đến chuyện này mà, chúng ta không xong đâu…”Lý nhị thúc nhìn xung quanh, phát hiện có người đã bắt đầu vểnh tai lên hóng chuyện, ông ta lại vội vàng rút chân ra, chửi thầm một câu đồ đàn bà.
Ông ta đi ra xa hơn một chút, không để ý tới bà vợ ầm ĩ nhà mình nữa, bắt đầu tiếp tục cắt lúa.
Thấy cha không còn trách mắng mình, trên khuôn mặt gầy gò của Lý Chí Cường hiện lên ý cười, thuận tiện kéo kéo góc áo của mẹ.
Nhị thẩm cũng không ầm ĩ nữa, len lén nhìn bóng lưng bạn đời một cái sau đó gật đầu với con trai.
Lại sau đó nữa, bà trở mình bò dậy, lau mồ hôi cho con trai, lấy mũ rơm quạt cho con, còn đút nước hầu hạ một hồi.
Mắt thấy ông bác giám công đang nhìn về phía bên này, bà ta mới quay lại tiếp tục làm việc.
“Con trai, con mệt lắm rồi đúng không, cứ nghỉ ngơi một chút đi, về nhà mẹ sẽ cho con ăn mì lá vừng.
”Thím hai vừa làm việc vừa không quên thương xót con trai.
Bà ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi, nếu nó mệt chết rồi ai sẽ dưỡng lão, chăm lo cho bà ta trước lúc lâm chung đây.
Lý Chí Cường hơi mất kiên nhẫn, chui ra sau lưng mẹ trốn việc, còn oán trách:“Mẹ à, mẹ đừng lải nhải nữa, mau làm việc đi, đừng để tới lúc đó lại không đủ điểm lao động.
”Lý Chí Cường nhìn về phía vợ, thầm nghĩ nếu mẹ làm nhiều hơn, vợ hắn ta cũng có thể thoải mái hơn một chút, như vậy buổi tối cô ấy sẽ hòa nhã với hắn ta hơn cũng nên?Nhị thẩm không phát hiện ra ý đồ của con trai, sau khi nghe Lý Chí Cường phàn nàn, bà ta quay lại trách móc con dâu.
“Lề mề cái gì, còn không mau làm việc đi, hôm nay không góp đủ điểm lao động, tối nay cô với đứa nhỏ nuôi tốn cơm của cô đừng mơ được ăn cơm!”Một đám chỉ biết tốn lương thực, chẳng được tích sự gì!Tiền Xuân Kiều cúi thấp đầu, tốc độ kéo lúa mạch trong tay cũng tăng lên, lòng bàn tay đã đỏ bừng, miệng khát khô, đầu đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng cô ấy không dám than vãn hay nghỉ ngơi chút nào.
Trên lưng cô ấy còn cõng đứa con gái sáu tháng tuổi, đứa nhỏ được quấn trong giẻ rách, hốc hác như một con chuột nhỏ.
Lúc trước con bé còn tạo ra chút động tĩnh, còn khóc khe khẽ, hiện tại cũng không biết con bé bị say nắng ngất đi hay đã ngủ say, không phát ra âm thanh gì nữa.
“Con biết rồi.
” Tiền Xuân Kiều đáp một tiếng, lại liếc nhìn người chồng đang được mẹ chồng hầu hạ thoải mái đối diện.
Lý Chí Cường há miệng, cuối cùng không nói gì.
Tiền Xuân Kiều bĩu môi, trong lòng bực bội.
So với nhà Lý đại đội trưởng để làm cái gì không biết, mỗi cái nhân phẩm cũng kém nhà người ta vạn dặm, làm gì đủ trình mà so!.
.