----
"Sao lại có người vô liêm sỉ tới vậy? Những thanh niên tri thức chúng tôi đều bởi vì cô mà xấu hổ không dám ra ngoài!"
"Vậy thì các người cũng sẽ treo cổ tự tử cùng nhau à?"
Nguyễn Minh Phù với khuôn mặt thơ ngây nói ra những lời ác độc nhất.
Tất cả nữ thanh niên tri thức ở đây: "..."
Thật quá tàn nhẫn, một lời thốt ra là khuyên người ta đi tìm chết.
Từ Phán Đệ nhân cơ hội giãy thoát khỏi một nữ thanh niên tri thức, cô ta giơ móng vuốt lao thẳng đến chỗ Nguyễn Minh Phù: "Tiểu tiện nhân, ai cho mày đánh tao chứ!"
Chu Hồng hoảng sợ, tim nhảy lên tận cổ họng.
Nguyễn Minh Phù không hề hoảng hốt, cô cầm chậu rửa mặt vẫy vẫy chào Từ Phán Đệ.
Từ Phán Đệ thật đáng thương, đã không làm gì được Nguyễn Minh Phù lại còn bị đánh thêm mấy cái bằng chậu rửa mặt.
Nếu không phải chậu rửa mặt mỏng mà là chậu rửa bằng gỗ thời xưa thì ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đám thanh niên tri thức tỉnh táo lại, vội vàng kéo hai người ra.
Đối mặt với Nguyễn Minh Phù, Từ Phán Đệ đúng là kém hơn hẳn.
Cô ta tức đến đỏ mắt, vài người ngăn còn không được, sự tàn nhẫn kia có vài phần là thái độ không chết không thôi.
"Nào, cô đánh lại tôi không?"
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đánh người bằng chậu rửa mặt lại có tác dụng như vậy.
Đánh nhau cứ đánh nhau, khuyên can cứ khuyên can.
Một đám thanh niên tri thức quậy tới mức gà bay chó sủa vô cùng ầm ĩ.
Hồ Lệ Hồng là kẻ khôn ngoan nhất, cô ta biết cách bo bo giữ mình, chỉ làm ổ ở một góc tường xem hỗn loạn.
Chu Hồng thì nhát gan, cô ta hiểu rõ xông tới chỉ tổ thành bia đỡ đạn.
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Đội trưởng đội thanh niên tri thức nghe có náo động liền chạy tới, hét khản cổ mà không ai nghe.
Là một người đàn ông trưởng thành, anh ta không thể cứ thế lao vào giữa mấy người nữ được.
Đội trưởng đội thanh niên tri thức lo lắng tới mức bất lực giậm chân.
Vốn dĩ chỉ có Nguyễn Minh Phù và Từ Phán Đệ đánh nhau, sau lại biến thành hỗn chiến.
Nguyễn Minh Phù tay cầm hung khí, không thấy có vấn đề gì nhưng tình trạng của Từ Phán Đệ thì vô cùng thảm, tóc tai bù xù như ổ gà, trên mặt còn có vết máu do trầy xước, cả người đều tả tơi chán đời.
Một đám người đỏ mắt không quan tâm đây là nơi nào, cái gì là đội trưởng với không đội trưởng, cho dù là hôm nay đại đội trưởng có mặt thì bọn họ cũng sẽ dùng tay chân giải quyết.
Đại đội trưởng biết được tin tức vội chạy tới la hét kêu dừng.
Thế nhưng đám con gái hăng máu lên là không biết gì nữa, ầm ĩ một hồi mà chẳng có ai để ý đến lời đội trưởng.
Chuyện này thật là xấu hổ.