Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo

Chương 3



Người đó không ai khác, chính là đứa con gái giả mà họ đã bế nhầm, Lâm Minh Nguyệt, không, nói đúng hơn, bên trong lớp vỏ "Lâm Minh Nguyệt" lại là linh hồn của một Đỗ Minh Nguyệt khác đến từ thế kỷ 21.

Đỗ Minh Nguyệt đã xuyên không đến thế giới này vào tối nay, trong vòng không quá 3 tiếng.

Khi đã xuyên không rồi, cô còn hoài nghi bản thân rõ ràng trong lúc tan làm về nhà đã bị xe tông vì cứu một đứa trẻ vượt đèn đỏ, vậy mà mạng lớn chưa c.h.ế.t sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu cô truyền đến một đoạn ký ức không thuộc về cô ấy, khiến cô nhận ra bản thân có khi đã c.h.ế.t ở thế giới kia rồi, sau đó xuyên đến thế giới này trong cơ thể của một cô gái cùng tên.

Chủ của thân xác này tên là “Lâm Minh Nguyệt”, là một cô gái 18 tuổi, sống ở một đất nước rất giống với Trung Hoa thập niên 70.

Trên có cha mẹ, dưới có một em trai, cả nhà sống ở khuôn viên của nhà máy cơ giới bậc nhất Hải Thị, gia cảnh khá tốt, cô ấy thâm chí còn không phải đi làm kiếm tiền, chỉ cần ở nhà là được. Ngoài những cái này, cô ấy còn có một vị hôn phu lớn hơn 4 tuổi, con của giám đốc nhà máy.

Gia đình và hôn nhân trông có vẻ rất đủ đầy, là cuộc sống mà mọi người trong nhà máy đều ngưỡng mộ, nhưng chỉ có một mình cô ấy biết trong lòng là bao nỗi tủi khổ ẩn giấu phía sau “cuộc sống hạnh phúc”.

Chẳng hạn như cha mẹ nhà Lâm có tiền của, những Lâm Minh Nguyệt chẳng có lấy một cắc. Không chỉ vậy, từ nhỏ cô ấy còn bị mẹ là Chu Cầm dạy cho làm việc nhà, khi cô 2 tuổi, sau khi Chu Cầm sinh con trai Lâm Tiểu Soái, “Lâm Minh Nguyệt” bé nhỏ ngay lập tức trở thành bảo mẫu trọn gói. Giặt đồ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa thì khỏi phải bàn, quan trọng nhất là còn phải chăm lo cho đứa trẻ.

Cơm bưng nước rót đều phải lo cho em trai Lâm Tiểu Soái, trước thì thôi không nói, còn cạn lời hơn cả là, Lâm Tiểu Soái ở trong căn phòng có cửa sổ lớn, cô thì lại ở trong một căn gác kín gió!

Nguyên nhân bởi vì mỗi ngày “Lâm Minh Nguyệt” ở cách vách làm đồ ăn sáng ồn quá khiến Lâm Tiểu Soái khó chịu, khiến thằng bé ngủ không yên, vậy là Chu Cầm liền chuyển “Lâm Minh Nguyệt” đến căn phòng gác mái ngủ.

Lâm Minh Nguyệt: “......”

Cái gia đình này, quá trọng nam khinh nữ rồi.

Ngoài những thứ này ra, đến cả hôn ước giữa cô với con trai nhà họ Vương, thực ra đều là cha mẹ nhà Lâm vì muốn có đủ tiền cho Lâm Tiểu Soái lên đại học nên mới móc nối với nhà họ Vương. 

Nhà họ Lâm ở trong khu xưởng này cũng coi như là có chút quyền lực, nhưng ra khỏi khu vực này thì chẳng có quan hệ quen biết gì.

Nhưng nhà họ Vương thì khác, họ không chỉ có giám đốc nhà máy, còn có một cậu con rể làm giảng viên đại học, đến lúc đó chỉ cần xưởng trưởng Vương ở bên này sắp xếp lại danh sách một chút, rồi con rể ông ta ở bên kia tiếp nhận một tý,  Lâm Tiểu Soái chắc chắn lên được đại học rồi.

Mặc dù bây giờ đều khuyến khích học lên đại hoc, nhưng số suất học lại không nhiều, mà những người ở khu nhà máy dều rất mong ngóng, Lâm Đông Thuận chẳng cách nào giật được suất học cho con trai, chỉ đành tìm lối khác.