Sau một hồi thì thầm với nhau, bọn họ đang suy nghĩ cách để hỏi rõ chuyện này thì bất ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại đi đến chỗ bọn họ chào hỏi luôn.
“Dì Lý ơi, các dì lại đang tán gẫu đấy ạ?”
Mấy bà thím nhìn nhau một cái, ái chà, cơ hội khi không lại tới rồi!
“Ôi chao, là Minh Nguyệt à, đang đi dạo đó hả, mấy người phía sau cháu là ai vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên biết rõ nét mặt giả vờ thắc mắc của những bà thím này, cô cũng hết sức phối hợp mà cười nhẹ một tiếng, sau đó giải thích: “Đây là cha và anh cả của cháu, còn đây là, Thi Thi...”
Mấy bà thím này vừa nghe vậy thì ánh mắt lại càng kích động!
“Ồ, thì ra mấy người là người nhà của Minh Nguyệt đấy à, vậy bây giờ mấy người tới đây là muốn đón Minh Nguyệt trở về hay là thế nào?”
Đỗ Kiến Quốc lịch sự gật đầu với bọn họ một cái, nhưng không có tiết lộ gì nhiều.
“Chuyện này chúng tôi vẫn còn phải bàn bạc thêm với cha mẹ Thi Thi nữa.”
Không có được câu trả lời rõ ràng, mấy bà thím có chút thất vọng nhưng lại năm mồm bảy miệng mà bắt đầu phân tích tình huống cho bọn họ.
“Phải nói rằng đứa bé Minh Nguyệt này cũng coi như là chúng tôi nhìn nó lớn lên, quả thật là một đứa bé ngoan, hai người nhà họ Lâm kia chắc chắn sẽ không dễ dàng rời bỏ được đâu, lại có câu một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, mấy người là người thân ruột thịt của con bé, nhất định cũng không thể nào bỏ được, ôi, chuyện này đúng thật là khó nhằn quá mà.”
“Đúng thật là vậy đấy, dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều khó chọn như nhau cả.”
“Theo tôi thấy Minh Nguyệt nên trở về cùng với cha ruột của mình, đây chính là cha mẹ ruột của con bé, làm gì có đạo lý không nhận tổ quy tông bao giờ!”
Vào đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh.
“Cái gì? Con bé Minh Nguyệt phải đi sao, nếu như con bé đi rồi thì Tranh Lượng nhà tôi phải làm sao đây!”
Mọi người tỉnh táo rồi nhìn lại, người đó không ai khác chính là vợ của trưởng xưởng Vương, cũng chính là mẹ của Vương Tranh Lượng.
Chuyện Minh Nguyệt không phải là con ruột của nhà họ Lâm cũng đã truyền tới khu công xưởng mấy ngày nay rồi, nhà họ Vương không thể nào không biết được.
Chỉ có điều người Vương Tranh Lượng coi trọng là Minh Nguyệt chứ không phải là nhà họ Lâm kia, vậy nên cô có quan hệ như thế nào với nhà họ Lâm cũng không quan trọng.
Vốn dĩ phu nhân trưởng xưởng đối với chuyện này cũng có chút phê bình kín đáo, cảm thấy nhà họ Lâm này đang lừa dối bọn họ, nhưng nghe con trai nói vậy cũng không thể nào làm khác đi được, chỉ có thể coi như không có gì.
Dù vậy trong lòng bà đã suy nghĩ kỹ càng, đến lúc Minh Nguyệt gả vào nhà bọn họ rồi thì phải nói rõ ràng với nhà họ Lâm bên kia, về sau hai bên nhà coi như không có quan hệ gì.
Tránh cho sau này nhà họ Lâm lại mượn tầng quan hệ của Minh Nguyệt để nhờ bọn họ giúp đỡ.
Nghĩ vậy trái lại vẫn thấy có thật nhiều phiền toái!
Về phần Minh Nguyệt liệu có hủy bỏ hôn sự này hay không đây?
Trừ khi nó bị ngu, nếu không Tranh Lượng nhà bọn họ tốt đến vậy sao nó có thể buông tay được chứ!
Cho nên hiện tại nếu như không phải chính tai bà nghe thấy có người nói Minh Nguyệt phải trở về thì dù thế nào bà cũng sẽ không tin.
Phu nhân trưởng xưởng vội vội vàng vàng đi tới, gạt những người đứng cạnh Đỗ Minh Nguyệt ra rồi nhíu mày hỏi cô: “Minh Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đỗ Kiến Quốc thấy thái độ của phu nhân trưởng xưởng không đúng lắm, theo bản năng đến cạnh Minh Nguyệt ngăn lại: “Minh Nguyệt à, người này là ai vậy?”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt đã vô cùng vui sướng mà điên cuồng reo hò: Loạn thêm nữa, loạn thêm chút nữa đi!
Cứ như vậy mới có kịch hay để xem chứ.
Ngoài miệng thì lại nhỏ giọng giới thiệu thân thế của phu nhân trưởng xưởng: “Cha, người này là phu nhân của trưởng xưởng Vương, cũng chính là mẹ của vị hôn phu mà nhà đã sắp xếp cho con...”