Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo

Chương 37



Khi biết nhà họ Vương đến để biết chính xác cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt sẽ ở chỗ nào, hai người bọn họ lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao bọn họ cũng tin chắc rằng Minh Nguyệt sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Lâm.

Mắt thấy đã đến giờ, đoán chừng người nhà họ Vương bên kia cũng sắp tới, Chu Cầm lập tức sai bảo Đỗ Minh Nguyệt: “Còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì vậy, mau đi pha trà cho bác Vương của con đi chứ, con bé này cũng thiệt là, không biết trước sau gì cả, sau này gả đến nhà họ Vương rồi cũng chẳng biết còn biến thành cái dạng gì nữa, đúng thật là.”

Trong khi Chu Cầm chỉ hận rèn sắt không thành thép mà lên tiếng thì bên này Đỗ Thi Thi lại bắt đầu lo lắng không yên.

Sao cha mẹ vẫn giữ hôn sự với nhà họ Vương này cho Minh Nguyệt vậy chứ, rõ ràng đứa con gái ruột là cô ta đã trở về rồi mà!

Đỗ Thi Thi càng nghĩ lại càng thấy bất mãn, cuối cùng siết chặt lòng bàn tay lại và quyết định tự mình ra tay.

“Cha, không phải cha có lời muốn nói với mẹ con sao?”

Cô ta bất chợt mở miệng nói lớn, tầm mắt nhìn về phía Đỗ Kiến Quốc, bên trong ánh mắt chứa đầy sự thúc giục.

Chu Cầm và Lâm Đông Thuận đều bị một tiếng này của cô ta thu hút sự chú ý, nghe vậy thì nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Kiến Quốc, bây giờ ông ta muốn nói chuyện gì với bọn họ nhỉ.

Đỗ Kiến Quốc vốn không định nói đến chuyện giải trừ hôn ước trong lúc này, ông định chờ người nhà họ Vương tới rồi mới nói đến.

Kết quả không ngờ rằng Đỗ Thi Thi lại đột nhiên thẳng thừng nhắc ông.

Đỗ Kiến Quốc khẽ nhíu mày nhìn Đỗ Thi Thi một cái, lại thấy cô ta cúi đầu tránh ánh mắt của ông.

Ông thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ thuận theo ý muốn của cô ta mà nói đến chuyện giải trừ hôn ước với vợ chồng Lâm Đông Thuận trước.

Lâm Đông Thuận và Chu Cầm vừa nghe thấy Đỗ Kiến Quốc nói muốn hủy bỏ hôn sự của Vương Tranh Lượng và Minh Nguyệt thì vẻ mặt hết sức kinh hoàng.

“Cái gì?”

Chu Cầm tức giận lớn tiếng mắng: “Anh bị điên rồi à? Hôn sự này tốt như vậy, dựa vào cái gì mà lại muốn hủy bỏ nó chứ?!”

Lâm Đông Thuận còn khá hơn một chút, nhưng ý muốn biểu đạt cũng tương tự như vậy.

“Anh Đỗ này, anh cảm thấy hôn sự này chúng tôi sắp xếp có chỗ nào chưa được hay sao, tình hình nhà họ Vương có thể các anh chưa biết rõ, nhưng trong khu này điều kiện nhà bọn họ là tốt nhất đấy, Minh Nguyệt gả vào đó rồi thì chỉ có ăn sung mặc sướng mà thôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gây hại cho con bé đâu mà.”

Mặc dù ông ta cũng không coi trọng đám người nhà quê như nhà họ Đỗ, nhưng nói gì thì nói, dù sao người ta vẫn là cha mẹ ruột trên danh nghĩa của Minh Nguyệt, ngoài mặt ông ta cũng không muốn mối quan hệ của hai nhà trở nên quá khó coi.

Đỗ Kiến Quốc cũng đoán trước được hai người bọn họ sẽ phản đối, cho nên tinh thần vẫn tương đối ổn định.

“Anh Lâm à, các anh hiểu lầm rồi, không phải tôi không hài lòng với sự sắp xếp hôn sự của nhà anh với nhà họ Vương, chỉ là tôi thấy Minh Nguyệt tuổi còn quá nhỏ, chờ thêm vài năm nữa con bé trưởng thành rồi hãy suy nghĩ đến chuyện kết hôn cũng chưa muộn.”

“Con bé bây giờ mới chỉ là thiếu nữ mới lớn, ngay cả ý nghĩa của việc kết hôn cũng chưa thể nào hiểu hết được, bây giờ nói chuyện kết hôn với con bé có lẽ là còn quá sớm đi.”