Thập Niên 70 Đại Vương Ăn Uống

Chương 29: 29




Cô lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc về sự thiếu thốn vật tư của thời đại này.

Lúc chị dâu và anh cả cô kết hôn, quần áo cưới có ba bộ, một bộ váy cưới, một bộ váy đỏ kiểu cổ, một bộ lễ phục kiểu tây màu đỏ, thức ăn trong tiệc cưới được mẹ cô tốn sức để lên thực đơn, thập toàn thập mỹ, không chỉ yêu cầu tên gọi phải hay và hàm ý vui mừng mà còn phải làm cho khách khứa ăn uống cảm thấy vui vẻ hài lòng.


Mà hiện tại quần áo cưới phải đi mượn, tiệc rượu thì bỏ luôn.Tuy rằng thế hệ trẻ như bọn cô phần lớn đều không muốn tốn nhiều công sức đi tổ chức tiệc cưới, nhưng mình không muốn làm và không được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Loại đề tài này không có chuyện "trẻ con" chưa cưới vợ gả chồng được quyền xen mồm.

Mà từ đầu đến cuối, Triệu Xảo Nương cũng không nói gì.Bà nhìn Du Hướng Cư rồi lơ đãng lau lau khóe mắt, cả đời này bà không thể sinh con trai, muốn lo liệu loại chuyện vui này chỉ có thể chờ Tiểu Cư lớn lên, cậu là do một tay bà nuôi lớn, không phải ruột thịt nhưng cũng không khác gì con ruột.Ăn cơm trưa xong, Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt đi ra ngoài chơi một lát thì cả nhà phải về rồi.

Lúc về bọn họ còn xách theo không ít rau xanh cùng đặc sản ở đây, Du Hướng An có vẻ hơi chán nản, cô đến kì sinh lí rồi, nhưng hiện giờ không có băng vệ sinh, con gái đến kì phải dùng vải có nhét tro của cây cỏ, hoặc là nhét giấy bồi vào bên trong.Du Hướng An: “!”Phát điên mất!Du Hướng An muốn mua băng vệ sinh, tuy rằng giá cả rất "tuyệt vời", tuy rằng biết kinh tế mình bây giờ rất khó khăn, nhưng Du Hướng An cảm thấy mình cần phải tự thay đổi một chút, cô dằn lại nỗi lòng, trước tiên bỏ cái băng vải kia vào trụng nước nóng vài lần, sau đó nhét thật nhiều giấy bồi vào bên trong, cuối cùng là cầm theo tem phiếu, cứng ngắc đi Cung Tiêu Xã mua băng vệ sinh.Mua băng vệ sinh trong thời kì này, không chỉ cần tiền, mà còn cần tem phiếu.Diệp Thất Giai làm việc ở đây nhưng hôm nay chị ấy nghỉ ngơi nên không có mặt, đồng nghiệp của chị ấy nhận ra Du Hướng An còn khuyên cô đừng mua, đắt quá không có lời.


Du Hướng An chỉ cười gượng hai tiếng nhưng vẫn kiên trì đòi mua thì đồng nghiệp của Diệp Thất Giai mới đi coi sao, sau đó nói hôm qua có người đến mua rồi, hiện tại chỉ còn lại ba miếng, hỏi cô có cần nữa không.Du Hướng An: "..." Không cất nên lời.Trong tay cô có năm đồng được Du Thanh Sơn cho, mua ba miếng này vẫn đủ dùng.Sau này...!Cô chắc chắn có thể sử dụng băng vệ sinh mỗi tháng, không cần giấy bồi và tro cỏ! Bây giờ...!bây giờ cô muốn "xa xỉ" một phen, Du Hướng An thầm cổ vũ cho mình.Cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, chuyện mua băng vệ sinh cũng giống như mua đồ xa xỉ.Du Hướng An chỉ có thể an ủi mình, cô có nông trường Tây Tây, cho dù không có nông trại này, cô cũng sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền, sau đó mua băng vệ sinh!Nếu không xử lý tốt mấy ngày này thì rất dễ dàng bị bệnh phụ khoa.Nhưng lần sau nếu còn muốn mua cái này thì cô phải "uyển chuyển" một chút, dù sao thời đại khác nhau, đổi thành hiện đại, có ai chịu bỏ một phần ba tiền lương mỗi tháng để mua băng vệ sinh chứ, có thật thì mới bất ngờ đó.Trên đường trở về, Du Hướng An lại gặp Đinh Mẫn Tú vội vàng đi lướt qua mình.Lúc bọn họ trở về sắc trời đã không còn sớm, bình thường vào giờ này hoặc là đang ăn cơm hoặc là chuẩn bị ngủ, chứ hóa đơn tiền điện thời này rất đắt, có điện cũng không có mấy người chịu bật đèn lâu chút, vậy giờ này cô ta ở đây là định làm cái gì?Hơn nữa nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt cô ta hình như hơi tái, là bởi vì nôn nghén? Hay là cô ta sống bên nhà họ Chu không tốt?Nhưng cho dù sống không tốt cũng là cô ta tự tìm, Du Hướng An cũng không có ý định làm một vị bồ tát thương cảm tất cả.

Thứ ngăn cách giữa hai người là mạng sống của nguyên chủ, hiện tại cô có thể sống lại, cô rất cảm ơn, cũng dũng cảm gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, ân oán rõ ràng là chuyện phải làm.

Du Hướng An tiếp tục đi về nhà, cô ta có thế nào cũng không liên quan đến cô, hơn nữa tình huống hiện tại của cô...!cô cảm giác được có một dòng chảy ấm ấm đang đi xuống, tư thế đi lại của Du Hướng An lại cứng đờ ra.Thật sự là...!không thể nói thành lời.Cô chỉ có thể cầu nguyện đợt “sóng” tiếp theo đến chậm hơn một chút, cô không dám tưởng tượng đến cảnh giấy bồi bên trong đầy thì đó sẽ là một mớ hỗn độn như thế nào nữa.Du Hướng An cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để phân tán lực chú ý của bản thân.


Đầu tiên là phải tiết kiệm tiền, sau đó xem lúc nào rảnh đi lên thành phố một chuyến, tích đủ băng vệ sinh, bằng không mỗi tháng lại có một lần như vậy, cô thật sự chịu không nổi..