Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 49



“Phỏng chừng buổi tối cha của cháu mới trở về.” Khương Song Linh cũng không lo lắng nhóc con nghịch ngợm này sẽ chạy ra ngoài.

Mà kể cả nó có chạy ra ngoài thì ở bên ngoài khu người nhà quân nhân này lúc này cũng có người đứng gác bảo vệ, cô không sợ đứa nhỏ này chạy đi đâu mất, nhiều nhất nó chỉ chạy vào nhà người ta mà thôi.

Thêm nữa, đứa nhỏ này lớn lên có vài phần giống Tề Hành, bộ dáng Tề Hành lại cực kỳ xuất sắc, chắc chắn chỉ thoáng nhìn thấy nó thôi, những người quanh đây sẽ dễ dàng đoán được nó là con cái nhà ai ngay.

Tóm lại, cô không sợ nó chạy đi mất.

Nhưng đương nhiên là tốt nhất là nó cứ ngoan ngoãn đừng chạy thì hơn.

Cũng có lẽ do nó vừa tới một nơi thật xa lạ, trong khi cha lại không ở bên người, cho nên Tề Việt ấy chỉ nghiêm mặt đi ‘tuần tra’ các phòng và sân nhà mình một lần rồi lập tức chạy về đứng trước mặt Khương Song Linh.

Khương Song Linh thuận tiện rửa tay cho nhóc con ấy.

“Để chị đưa hai đứa đi tắm rửa.” Khương Song Linh nghĩ hai đứa này đều là bé trai, chẳng cần kiêng kị gì hết, cho nên cô dứt khoát cho chúng nó tắm cùng nhau, tiết kiệm được chút thời gian.

Khương Triệt gật gật đầu, cậu bé tỏ ra thật nghe lời chờ chị mình sai bảo.

Chẳng qua Tề Việt lại lắc lắc đầu, nó từ chối tắm rửa.

Khương Song Linh không nói gì, chỉ cầm lấy ống tay áo của nhóc con ấy đưa ra sát bên mũi nó, cho bạn nhỏ này thử ngửi mùi vị của mình rồi mới cười tủm tỉm nói: “Cháu có ngửi được mùi hôi không?”

Bạn nhỏ bẩn thỉu vô cùng này chẳng tự mình hiểu mình chút nào hết.

Tề Việt mở to hai mắt nhìn nhìn cô một cái rồi nói: “Cô cũng hôi nữa!”

“Ừ được rồi, chẳng ai được chê ai hết, ba chúng ta đều hôi như nhau, cho nên sau khi tắm cho hai đứa nhóc con này, chị——”

Chị sẽ đi tắm.

Khương Song Linh mới nói được một nửa đã nghẹn lại. Cô nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, một đứa là em trai ruột, một đứa lại là con riêng trên danh nghĩa, vai vế của chúng nó hoàn toàn không giống nhau nha.

Lại nói tiếp, cậu em trai ngoan ngoan của cô còn là cậu của nhóc con bá đạo ngang bướng bên kia đó.

Thế hệ nhỏ nhất trong nhà chính là nhóc con kia.

“Chờ sau khi hai đứa tắm rửa xong, cô sẽ đi tắm, bây giờ nước đã đun sôi rồi, nếu còn không chịu tắm, nước sẽ nguội mất.”

Khương Song Linh cho hai đứa nhỏ kia đi tắm, sau đó cô cũng đi tắm, còn gội mái tóc thật dài của mình một lần.

Chờ xong xuôi mọi việc, cũng qua giờ ngọ (qua 1 giờ chiều), lại có người mang cơm qua đây, người ta nói doanh trưởng Tề kêu bọn họ mang qua.

Qua chuyện này, Khương Song Linh phát hiện con người của Tề Hành này thật cẩn thận.

Nhưng nếu anh đừng bảo người ta mang tới nhiều cơm như vậy thì hay hơn!!!

Tiểu Trương vừa từ nhà Khương Song Linh đi ra ngoài không bao lâu, đã có mấy chị vợ quân nhân vẫy vẫy tay với hắn, gọi qua bên đó rồi tò mò tìm hiểu tình huống.

“Doanh trưởng Tề mới cưới vợ ư? Nhà bọn họ vừa chuyển đến nơi này?”

“Cả con trai cũng tới?”

“Có phải là hai đứa nhỏ hay không?”

“Nghe nói vợ anh ấy là một cô gái ở nông thôn, lớn lên thế nào vậy?”

Tiểu Trương bị mấy người người phụ nữ này mồm năm miệng mười vây quanh dò hỏi, thực sự đáp không xuể, cuối cùng hắn khoe khoang nói: “Người thương của doanh trưởng Tề lớn lên rất xinh đẹp đó.”

Một chị vợ quân nhân trong đám này thấy hắn nói như vậy, lại mở miệng trêu ghẹo: “Ha? Xinh đẹp nha? Vậy cô ấy xinh đẹp tới mức nào? So sánh với vị kia nhà đoàn trưởng Hà thì sao?”

Tiểu Trương nghiêm trang nói: “Tôi cảm thấy chị dâu nhà doanh trưởng đẹp hơn.”

Mấy chị vợ quân nhân kia không quá tin tưởng, ngược lại còn liên tục cười trêu ghẹo hắn là “Vua nịnh nọt”.

“Tôi cảm thấy chị dâu mới này lớn lên rất đẹp, tính cách cũng dịu dàng, hào phóng.”