Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Chương 10



Khương Minh Trà vội vàng xuống giường, mặc bộ quần áo duy nhất mà nguyên chủ mang tới đây để tắm rửa.

Nguyên chủ có mái tóc rất dài, gần chạm đến eo.

Nhưng nguyên chủ vốn đã không được ăn uống đầy đủ, vóc dáng gầy gò, tóc quá dài, không phù hợp với vóc dáng.

Cô lấy kéo ra, đi nhẹ vài đường, mái tóc chỉ còn dài ngang lưng, cô buộc hai cái đuôi ngựa, sạch sẽ năng động, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.

“Thím Cố...”

Cô vốn tưởng là thím Cố, lại không ngờ người bận rộn ngoài sân nãy giờ là Cố Tứ Diễn.

Bây giờ không còn quản nghiêm như mấy năm trước nữa, ngoài việc mỗi hộ nhà chỉ được nuôi đúng hai con gà, mọi nhà đều có thửa đất của riêng mình.

Cố Tứ Diễn là tay máy kéo duy nhất của công xã bọn họ, sắp phải cày bừa cho vụ mùa xuân, trong một năm, đây là thời điểm anh bận bịu nhất.

Trước khi bận rộn, anh phải cày hết đất đai trong nhà.

Nắng sớm rạng rỡ, người đàn ông mặc một chiếc áo cộc đơn sơ, ống quần màu đen dài đến đầu gối, hai tay cầm chắc chiếc cuốc, trên trán đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi.

Rõ ràng là một diện mạo không thể quê mùa hơn được, nhưng người đàn ông trước mắt lại có dáng người cao ráo, mặt mày sáng sủa.

Trong bộ đồ như vậy, anh không chỉ không đem lại cảm giác quê mùa, mà ngược lại còn khiến cô cảm nhận được sức mạnh và sự đáng tin cậy của động vật giống đực.

Thế nhưng... Điều kiện tốt như vậy, mà lại là chị em tốt!

Khương Minh Trà thoảng vẻ tiếc nuối, thu ánh mắt của mình lại: “Chào buổi sáng, có gì tôi giúp được cho anh không?”

“Không có.”

Cố Tứ Diễn còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, tiếp tục làm việc.

Đêm qua cô cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh, bây giờ Cố Tứ Diễn nhớ lại, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải buổi sáng hôm nay “cậu em nhỏ” của anh dậy còn sớm hơn cả anh, mà còn phải lâu thật lâu mới chịu đi ngủ, Cố Tứ Diễn cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân “không được” thật.

Vì thế, khi nói chuyện, anh đã cố tình không nhìn cô, ngữ khí cũng rất lãnh đạm.

Khương Minh Trà từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tới lúc trưởng thành lại xinh đẹp, xuất chúng lạ thường, không biết đã từng trải qua bao nhiêu ánh mắt khác thường và sự đối xử đặc biệt. Cố Tứ Diễn nói chuyện bằng ý nghĩ như vậy, cô lại chẳng có cảm giác gì.

“Vậy nhà bếp ở đâu, để tôi đi làm bữa sáng cho thím Cố, bình thường nhà anh ăn gì buổi sáng vậy?”

Bây giờ nhà ăn ở công xã đã bị dỡ bỏ, bình thường vào buổi sáng, mọi người đều phải ăn thật no ở nhà trước rồi mới đi làm.

Cố Tứ Diễn ngẩn người, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn cô.

Bộ quần áo trên người cô gái chính là chiếc áo vải thô màu đen mà chỉ có người nghèo nhất trong thông mới thèm mặc.

Không biết đã mặc đi mặc lại bao nhiêu lần, chiếc áo màu đen đã xuất hiện những vết bạc, cổ áo và cổ tay áo đều đã sòn chỉ từ lâu, hơn nữa anh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là nhận ra ngay quần áo trên người cô là đồ của đàn ông.

Đêm hôm qua tối quá không trông rõ được, bây giờ anh mới nhận ra, cô gầy phát khiếp.

Toàn thân trên dưới chưa chắc đã được hai lạng thịt, hôm qua anh hất ngã cô như thế, có khi đã hất ngã không nhẹ.

Khi trước ít nhiều gì anh cũng từng được nghe mẹ kể đôi câu về cô, biết tình cảnh của cô, hiện giờ đột nhiên ăn nhờ ở đậu, có lẽ trong lòng đang cảm thấy rất bất an.

Lời nói đã tới đầu môi lại bị anh nuốt vào, trở thành: “Trong tủ bát có bánh ngô làm từ ngày hôm qua.”

Hai mắt Khương Minh Trà sáng rực lên: “Vậy để tôi đi hâm lại bánh ngô cho nóng một chút, sau đó lại nấu thêm chút canh hay cháo, rồi làm thêm chút dưa muối nhé?”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, vào buổi sáng, đại đa số gia đình đều sẽ ăn sáng như thế.

Cố Tứ Diễn khẽ gật đầu: “Ừm.”

Đi đến phòng bếp, đập vào mắt cô là một cái bếp lớn, bên trên có đặt một chiếc chảo sắt, ở ven tường bên kia còn có một tủ nước kiểu cũ và một lu nước to tướng.

Mở tủ bát ra, như lời Cố Tứ Diễn nói, bên trong có một khay bánh ngô, một ống đựng đũa và thìa, cùng một chai dầu nho nhỏ, còn có một chén tương ớt nhỏ được làm ở nhà, một chút muối, và một chiếc túi nho nhỏ.

Sọt tre trong góc có rất nhiều khoai lang đỏ và khoai tây, còn có một bó rau tể.

Rau tể vốn là cỏ dại, thời này đại đa số mọi người đều dùng để làm bánh bao nhân rau hoặc là canh rau tể, không có mùi vị gì, nhưng thà vậy còn hơn không có, huống chi thứ này còn chẳng mất tiền mua.

Giờ khắc này, cô mới thật sự cảm nhận được, thời đại này nghèo túng đến mức độ nào.

Tuy rằng trong không gian của cô chất đầy đồ ăn, nhưng cũng không thể đột ngột lấy ra được, phải tìm cơ hội!