Bận rộn cả buổi sáng, đến giữa trưa, mọi người đều mệt lả, vì buổi chiều còn phải làm việc tiếp.
Vậy nên bữa trưa ở quê thường chỉ có chút đồ ăn mang theo, chờ đến tối mới có bữa chính.
Khương Minh Trà làm việc cả sáng, mà mẹ Cố lại còn phải giúp đỡ cô đủ thứ, chắc hẳn bà còn mệt hơn cô.
Nhưng cô không tiện lấy thịt từ trong không gian ra, chỉ đành chờ về nhà chuẩn bị cơm, chủ động dùng bột mì không ngon lắm để làm mấy chiếc bánh đơn giản.
Sau đó, cô dùng trứng gà mà sáng nay mẹ Cố lấy về để làm bánh rán hành, rồi thêm chút rau dại để chế biến món canh khoai tây.
Cuối cùng, cô nhào bột mì với trứng gà, bọc rau dại và khoai tây cắt sợi, làm thành món bánh trứng cuộn đơn giản nhất.
Khi Khương Minh Trà làm bánh cuộn, mẹ Cố đang chuẩn bị món canh trứng gà với dưa chuột.
Nhân lúc mẹ Cố không để ý, cô rót vào canh hai giọt linh tuyền.
Chỉ hai giọt thôi, sẽ không khiến người ăn cảm thấy khác lạ, nhưng sau khi ăn xong, cơ thể sẽ thoải mái hơn rất nhiều, thể lực và tinh thần cũng tăng lên.
Đây là lần đầu tiên mọi người được thưởng thức món bánh cuốn như vậy.
Mọi người vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt.
Ngay cả cha Cố, người không thường khen ngợi vợ con trước mặt người khác, cũng phải liên tục nói: “Không tồi, ngon đấy.”
Chế biến thịt thà tôm cá thành món ngon không có gì đặc biệt.
Nhưng dùng nguyên liệu đơn giản để làm ra món ngon, đó mới là điều đáng nể.
Cố Tứ Dụ, đứa tham ăn, cũng bắt đầu ngưỡng mộ anh cả nhà mình, vì cưới được một người vợ nấu ăn tài giỏi như vậy.
Cả đời sẽ luôn có đồ ngon mà ăn!
“Chị dâu thật là lợi hại!”
Cố Tứ Dụ ăn hết bốn chiếc bánh cuốn và một chén canh trứng, rồi thở phào, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Khương Minh Trà khẽ mỉm cười: “Mọi người ăn ngon là được.”