Khương Minh Trà lùi lại một bước, hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại mắng tôi?”
Cô lặn lội đường xa đến đây đưa cơm cho anh, tuy rằng cũng có mục đích riêng, nhưng cũng có công lao chứ.
Mới bảo muốn tự về nhà mà đã hung dữ với cô như vậy sao?
Cố Tứ Diễn: “......”
Trời ạ, anh đâu có hung dữ!
Khương Minh Trà dùng ánh mắt hơi ấm ức để nói cho anh biết, đúng vậy, vừa rồi anh hung dữ thật.
Có lẽ vì trước nay anh chưa từng phải đối mặt với tình huống như thế, hoặc là chưa từng để ý tới nó.
Công việc lái máy kéo dù tiền lương không cao, nhưng cũng có thể kiếm được chút tiền, địa vị lại khác với xã viên bình thường trong công xã.
Đó là người có bản lĩnh, có kỹ thuật!
Mỗi một thời gian, họ phải tham gia khóa huấn luyện, qua khảo hạch, có khi còn lên huyện.
Vậy thì sao mà sướng được.
Chính vì vậy, có rất nhiều người muốn kết nối quan hệ với Cố Tứ Diễn, và không ít người muốn mai mối con cái cho anh.
Cố Tứ Diễn ghét nhất chuyện như vậy. Ban đầu, anh còn có thể kiên nhẫn từ chối, nhưng về sau, chuyện này càng ngày càng nhiều, anh từ chối càng khó khăn, bây giờ chỉ có thể tỏ ra vẻ mặt khó gần.
Vốn dĩ đã cao to, ngũ quan tuy rằng tuấn tú nhưng cũng vô cùng cứng cỏi.
Khi làm mặt lạnh lùng trông còn rất giống Diêm Vương hù dọa người ta.
“ … Cô đi cùng tôi đến công xã, chúng ta trả máy kéo rồi hãy đi về nhà nhé.”
Công xã vừa hay nằm ở vị trí rất gần đội hai.
Vậy thì cô cũng đỡ được một đoạn đường.
Ngữ điệu của anh đã dịu dàng hơn rất nhiều, Khương Minh Trà cũng không phải người cứ bám riết không buông, bèn đồng ý với anh.
Vậy mà máy kéo vừa được khởi động, cô đã hối hận rồi.