Thập Niên 70 Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng

Chương 39: 39




Nhóm dịch: Thất Liên HoaHạ Đông Xuyên biết, đây là bởi vì trận bệnh cuối năm trước của bà.

Thật ra bà cũng không mắc căn bệnh nan y gì cả, là cảm cúm bình thường, chẳng qua thời trẻ bà đi theo ông đánh giặc muôn nơi, thân thể thiếu hụt quá mức, sau này nhìn có vẻ như đã điều dưỡng tốt, trên thực tế sâu trong thân thể đã rất kém, một cơn bệnh đã bại lộ toàn bộ vấn đề ra bên ngoài.

Cho nên lúc nhận được thư từ quê quán gửi tới bà mới trở nên vui vẻ như vậy, người già rồi sẽ cực kỳ hoài niệm những điều xưa cũ.

Đây cũng là nguyên nhân Hạ Đông Xuyên và bà về quê, ba của anh không đi được, vừa lúc anh đã hai năm không nghỉ phép, đành xin nghỉ hơn nửa tháng, cùng bà về quê thăm người thân.

Kết quả xảy ra chuyện của Tô Đình.

Nhưng dù anh không thích Tô Đình, cũng không hy vọng thân thể của cô xảy ra chuyện gì.

Thấy cô làm cầm chiếc đũa rồi bất động, Hạ Đông Xuyên hỏi “Sao lại không ăn?”Tô Đình do dự một hồi rồi nói: “Ăn no rồi.


”Hạ Đông Xuyên nhíu mày: “Cô chỉ mới ăn nửa lượng cơm thôi.

”“Đây nhất định không chỉ là nửa lượng, ngày thường tôi lấy nửa lượng cơm có thể còn ít hơn hôm nay một nửa đấy.

” Tô Đình cảm thấy mặc dù hôm nay là cô để thừa cơm nhưng trách nhiệm thật sự không thuộc về cô.

Hạ Đông Xuyên không cùng cô cãi cọ nửa lượng cơm là bao nhiêu, chỉ nói: “Đó cũng là hai, trước kia cô có thể ăn hai lượng cơm.

”Tô Đình cười gượng nói: “Trước khác giờ khác mà.

”Hạ Đông Xuyên không tin lời này, anh đi làm nhiệm vụ chỉ nửa tháng, không phải nửa năm.

Một thời gian ngắn như thế, lượng cơm cô ăn chẳng những giảm đi mất ba phần tư, lại còn có có thể ăn thừa cơm, khẳng định có vấn đề.

Hạ Đông Xuyên hỏi: “Sao bây giờ cô lại ăn ít đến mức như vậy?”Đương nhiên là bởi vì cơm quá khó ăn.


Nhưng lời nói thật lại không phù hợp với giá trị quan cần cù tiết kiệm thời bấy giờ, khó mà nói ra khỏi miệng, cho nên Tô Đình định nói dối cho qua, chỉ là cô còn không kịp mở miệng, Hạ Diễm ngồi bên cạnh đã cướp lời: “Mẹ nói ăn cơm ở căn tin như xát vào họng.

”Tô Đình “! ”Ai nói con nít đều là thiên sứ, rõ ràng có đôi khi bọn họ là thích kháchTô Đình mở miệng muốn phủ nhận “Tôi không có” nhưng lúc cô nhìn thấy đôi mắt mở to của Hạ Diễm vì kinh ngạc, cô thở dài rồi nói: “Con nói không sai.

”Hạ Đông Xuyên nhíu mày, “Tôi nhớ rõ nhà cô cũng ăn loại gạo này mà.

”Đây là cách nói uyển chuyển, sự thật là nhà họ Tô ăn loại gạo còn thô hơn cả loại ở căn tin, hơn nữa lúc trước khi anh tới nhà họ Tô, cũng chưa từng nghe thấy cô nói về việc gạo không ăn nổi.

Ý trong câu nói của Hạ Đông Xuyên, Tô Đình hiểu hết, cũng biết bản thân trước và sau có sự tương phản quá lớn, đó là lỗ hổng, nhưng cô không muốn miễn cưỡng bản thân phải giữ nguyên tính cách suy nghĩ của nguyên thân, bởi vì hai người là khác nhau.

Tuy rằng cô là người ngoài tới, nhưng từ lúc cô đi vào thế giới này, nguyên thân cũng đã biến mất, mấy chục năm sau trong tương lai là cuộc sống của cô, cô không có khả năng sắm vai người khác cả đời.

Dù cho chỉ sắm vai một hai năm, cô cũng không muốn, muốn ăn không dám ăn, không muốn ăn lại phải chịu đựng ăn, vậy thì chịu tội quá.

Nếu xuyên thư là để chịu tội, cô thà rằng đi chết thêm một lần, nói không chừng có thể gặp vận may xuyên trở về.

.