[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 19



Tống Hồng Anh ngừng khóc, lấy cái khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ mình xuống.

"Cậu làm gì vậy, mình không nhận!" Lưu Mỹ Vân lui về sau, nhưng cô đang đeo hành lý, động tác không nhanh nhẹn bằng Tống Hồng Anh.

Sức lực của Tống Hồng Anh vốn dĩ lớn hơn Lưu Mỹ Vân, một tay cô ấy giữ người lại, động tác nhanh nhẹn quấn khăn quàng cổ màu đỏ lên cổ Lưu Mỹ Vân, cố chấp nói: "Mỹ Vân, cậu là người bạn tốt nhất của mình. Sau này không biết còn có thể gặp lại hay không, mình muốn tặng cho cậu món quà mà mình quý trọng nhất, để cậu mãi mãi ghi nhớ mình."

Cô gái mặc quân phục màu xanh của quân đội, mặt phúng phính như trẻ con, trên lông mi dài mà cong vẫn còn mấy giọt nước mắt óng ánh, cô ấy bĩu môi, cười vẫy tay tạm biệt Lưu Mỹ Vân, trước đó bước chân không làm sao di chuyển được, vậy mà lúc này lại chạy đi giống như một cơn gió.

Lưu Mỹ Vân quấn khăn quàng cổ đỏ, đứng ở cổng đoàn văn công, trên mặt đất đọng lại một lớp tuyết mỏng, gió lạnh thổi vào mặt giống như con dao bằng băng cứa qua, rõ ràng hai chân đã lạnh cóng đến nỗi tê dại, nhưng trong lòng cô lại cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có.



Lục Trường Chinh đứng ở cổng nhà ga giống như "hòn Vọng Thê", hận không thể nhìn hết một lượt những cô gái đeo hành lý đi vào nhà ga.

Giữa mùa đông mọi người đều che phủ dày đặc, ai nấy đều đội mũ, chỉ nhìn một lần rất khó nhìn ra ai là ai.

Từ xa đã nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, tầm mắt của Lục Trường Chinh bị thu hút, đến khi nhìn thấy đôi mắt đen láy kia, anh vui mừng, bước nhanh chen qua đám người.

"Mỹ Vân!"

Lưu Mỹ Vân ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Lục Trường Chinh mắt mang ý cười đứng trước mặt mình, ánh mắt sáng rực.

"Đồng chí Lục Trường Chinh." Cô cười gọi anh, lại hỏi: "Anh đứng ngoài này không lạnh sao?"

Rõ ràng nhà ga có phòng chờ, cô cho rằng sẽ tụ họp với Lục Trường Chinh trong phòng chờ, ai ngờ lại gặp nhau ở bên ngoài.

"Không lạnh, đưa hành lý cho tôi." Lục Trường Chinh không cho từ chối mà tháo ba lô hành quân trên lưng cô xuống đeo lên người mình, quay đầu lại muốn giành lấy thứ trên tay cô.

Lưu Mỹ Vân không cho: "Những thứ này tôi tự cầm là được rồi."

Nghĩ đến hành lý của mình còn để ở chỗ bảo vệ, Lục Trường Chinh cũng không kiên trì nữa, dẫn theo cô đi lấy hành lý của mình trước, sau đó vào trạm soát vé.

Lần đầu tiên Lưu Mỹ Vân nhìn thấy nhà ga của thập niên sáu mươi, liếc nhìn lại tất cả đều là đầu người đen nghịt, quần áo bằng vải thô màu xanh đen, ngẫu nhiên cũng có vài người mặc quân phục màu xanh lục như cô và Lục Trường Chinh.

Vào phòng chờ, người người nhốn nháo, kinh khủng hơn cả bên ngoài, đừng nói là chỗ ngồi mà ngay cả một chỗ đất trống cũng rất khó tìm.

Người ngồi kín đất, đi hai bước dưới chân không phải là hành lý thì chính là chân của người khác, vang bên tai tất cả đều là tiếng địa phương của những nơi khác nhau, cô và Lục Trường Chinh nói chuyện cũng phải rống lên mới có thể nghe thấy, khó chịu nhất chính là mùi hương, Lưu Mỹ Vân thấy may mắn vì sáng nay mình không ăn gì cả.

Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ lớn bằng bàn tay, Lục Trường Chinh lấy hành lý xuống, thấy sắc mặt của Lưu Mỹ Vân không tốt lắm, anh rất lo lắng: "Chỗ nào không thoải mái, có muốn ăn thứ gì đó không, trong ba lô của tôi có bánh bột ngô do đồng đội nướng."

Lưu Mỹ Vân lắc đầu, lúc này nghe đến ăn, cô chỉ muốn nôn.

"Nếu như cô không muốn ăn bánh bột ngô, vậy tôi đến cửa hàng Quốc Doanh mua đồ ngon cho cô." Lục Trường Chinh cho là cô không muốn ăn bánh nướng, nên định đến cửa hàng Quốc Doanh bên ngoài trạm xe lửa mua đồ ăn ngon cho cô, dù sao thì khoảng gần hai tiếng nữa xe lửa mới xuất phát.