Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 175



Diệp Minh Ngọc vội vàng giữ Diệp Thư Quốc lại: "Anh trai nhỏ giọng thôi, đừng để bà nội nghe thấy, chắc chắn bà sẽ buồn lắm, hai người yên tâm, ngày mai em vê nhà sẽ nói chuyện này với anh ấy."

"Được."

"Ôi, hôm nay em vốn không muốn đến đây nhưng mà bà ấy làm quá đáng, bây giờ hai người còn phải lo lắng cho em, đặc biệt là Hâm Hâm, bây giờ đã lớn rồi, là người có chủ kiến rồi." Diệp Minh Ngọc thở dài, cảm thấy mình đã làm phiền đến sự nghỉ ngơi của mọi người trong nhà.

Diệp Thiển Hâm: "Có gì đâu, chúng ta là người thân nhất, có chuyện gì nhất định phải nói cho nhau biết."

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm lại kéo cánh tay Diệp Minh Ngọc: "Chị hai, tối nay chị ngủ cùng em nhé, giống như hồi nhỏ vậy, hai chúng ta đắp chung một cái chăn, nói chuyện rồi ngủ."

"ừ"

Nhà họ Diệp vẫn luôn giữ đồ của Diệp Minh Ngọc, cô ấy rửa mặt xong, thay một bộ đồ mùa thu cũ rồi mới nằm xuống bên cạnh Diệp Thiển Hâm.

Diệp Minh Ngọc: "Hâm Hâm, vừa nãy anh trai nói với chị, có phải em và Mạnh Ngôn nhà họ Mạnh đang yêu nhau không?”

"Hôm nay mới xác định quan hệ." Diệp Thiển Hâm thoải mái thừa nhận.

Diệp Minh Ngọc vui mừng xoa xoa má Diệp Thiển Hâm: "Hâm Hâm của chúng ta lớn thật rồi, vậy hai đứa định khi nào kết hôn?”

Diệp Thiển Hâm: "Chuyện này vẫn chưa nghĩ đến nhưng mà Mạnh Ngôn có vẻ rất sốt ruột, em nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến cuối năm."

Diệp Minh Ngọc gật đầu đồng tình: "Mac dù nhà chúng ta có qua lại với nhà họ Mạnh nhưng nếu có thể, tốt nhất em vẫn nên tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của Mạnh Ngôn, không phải nói đến tiền bạc hay quyền lực, mà là tính tình của những người trong gia đình anh ta, họ có thích em không, đừng giống như chị, đến khi kết hôn rồi mới biết mình phải đối mặt với những gì."

"Em hiểu mà chị hai, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm hiểu kỹ về Mạnh Ngôn."

"Em có chủ kiến hơn chị." Diệp Minh Ngọc vừa nói vừa nhớ lại thời gian trước khi kết hôn, Hồ Tuấn Khanh đối xử với cô ấy trăm sự chiều chuộng, sau đó thở dài: "Đàn ông đôi khi rất biết cách ngụy trang."

Diệp Thiển Hâm võ nhẹ tay cô ấy để an ủi, cố gắng chuyển chủ đề: "Chị, chị còn nhớ ước mơ thời thơ ấu của chị không? Lúc đó chị nói mình nhất định phải xây dựng và thiết kế ra những công trình kiến trúc tốt nhất của đất nước."

Diệp Minh Ngọc cười: "Nhớ chứ, lúc đó em còn nói sau này sẽ làm họa sĩ, kết quả sau này xuống nông thôn, đến cả bảng vẽ cũng không cần nữa."

"Bây giờ em đã hối hận vì lúc đó không mang theo màu vẽ xuống nông thôn rồi, những cánh đồng lúa, ruộng lúa mì ở nông thôn đều rất đáng để ghi lại, chị thì sao? Bây giờ công việc của chị có thuận lợi không?”

"Ừm”" Nói đến chuyện này, tâm trạng của Diệp Minh Ngọc tốt hơn một chút: "Đơn vị có một suất tham gia tu sửa bảo vệ Tử Cấm Thành, mặc dù năng lực của chị vẫn chưa đủ để tham gia tu sửa nhưng có thể đi theo giúp đỡ, học hỏi thêm."

"Vậy thì tốt quá, em cũng sắp tham gia một cuộc thi vẽ bìa tạp chí, nếu được giải nhất, em có thể đến Học viện Mỹ thuật quốc gia để học, chị đi làm quen trước đi, đến lúc đó em đến chị có thể dẫn em đi chơi."

Diệp Minh Ngọc bật cười: "Nói đi nói lại, em chỉ muốn đi chơi thôi."

Nhưng vừa dứt lời, Diệp Minh Ngọc lại buôn bã: "Nhưng mẹ chồng chị và Hồ Tuấn Khanh đều không muốn chị đi, họ nói tốt nhất là ở nhà, nếu không thì nghỉ việc luôn càng tốt..."