Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 180



Hồ Uyển Oánh không được coi là xinh đẹp, ngũ quan có thể coi là đoan chính nhưng da đen vàng, mặt hơi dài, không hiểu sao, nhìn từ xa, cô ta còn có phần phù hợp với hộp xi đánh giày.

Nhưng những thứ này chỉ có thể gọi là nhan sắc bình thường, đằng này cô ta lại có ước mơ làm ngôi sao, dẫn đến việc gia đình vất vả lắm mới tìm được cho cô ta một công việc người mẫu, cô ta lại tự cho mình là cao cấp mà không có trình độ đó, đi đến đâu cũng không tránh khỏi bị người ta chế giễu vài câu.

Cổ Hưng Quốc vừa phàn nàn với Diệp Thiển Hâm xong, mấy biên tập viên ngồi xa cũng đang nhìn Hồ Uyển Oánh thì thầm to nhỏ, trong ánh mắt không giấu được sự chế nhạo.

"Nếu không phải giám đốc nhà máy giày là cha cô ta thì ai dùng cô ta chứ."

"Bản thân tạp chí của chúng ta chú trọng đến phong vật nhân tình của thành phố, cho dù có đăng quảng cáo thì cũng chỉ chọn những hình ảnh và chữ viết bình thường nhất, đây không phải là đùa giốn sao."

"Đúng vậy, cô ta mà đẹp như tiên nữ thì không nói, một người mẫu còn không đẹp bằng tôi..."

Vài người nói chuyện không lớn lắm nhưng vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Cổ Hưng Quốc nhún vai, lại giải thích với Diệp Thiển Hâm: "Khụ khụ, tạp chí của chúng tôi vốn rất đoàn kết, chỉ vì chuyện này mà không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi, cuối cùng mới nghĩ ra cách không lộ mặt này để hòa giải."

Diệp Thiển Hâm nhướng mày, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Thực ra cô vẫn luôn không có ác cảm gì với Hồ Uyển Oánh, cho dù kiếp trước sau khi Mạnh Siêu mất tích, Hồ Uyển Oánh đến nhà khóc lóc om sòm, trong lòng cô cũng chỉ có chút khó chịu nhàn nhạt.

Nhưng Hồ Uyển Oánh rõ ràng lại không giống với Diệp Thiển Hâm.

Từ khi ngồi xuống, ánh mắt cô ta không nhịn được mà liếc nhìn Diệp Thiển Hâm.

Thực ra không chỉ có Hồ Uyển Oánh, hầu hết những người ngồi đây đều không nhịn được muốn nhìn Diệp Thiển Hâm thêm vài lần.

Hôm nay vì phải đi xe đạp nên Diệp Thiển Hâm đã thay quần dài áo len, chiếc áo khoác da nhỏ bên ngoài tôn lên vẻ gọn gàng sạch sẽ của cô, ngũ quan tinh xảo cho dù không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ ngồi đó cũng khiến người ta nhìn mà thích mắt.

Thật là đẹp.

Còn trắng nữa.

Nếu cô ta có được một nửa làn da trắng như người phụ nữ này thì chắc đã sớm trở thành ngôi sao điện ảnh rồi.

Hồ Uyển Oánh vô thức cảm thán trong lòng, cảm thán xong, lại nảy sinh một loại tự ti mang theo tức giận.

Hừ, cũng chỉ là trắng hơn một chút, mắt to hơn một chút thôi, những phương diện khác đều không bằng mình...

Hồ Uyển Oánh còn chưa điều chỉnh lại tâm trạng thì đã nghe thấy tiếng thì thâm to nhỏ không xa.

Cô ta ngẩng cằm, liếc nhìn: "Này, các người nói gì về tôi thế?"

Vài biên tập viên phía sau cười nói: "Chúng tôi không nói về cô Hồ đâu, chắc cô nghe nhầm rồi."

“Thật không?”

"Thật thật, chúng tôi căn bản không nhắc đến tên cô, hơn nữa chúng tôi đang nói về cô Diệp Thiển Hâm, chưa từng thấy họa sĩ nào trẻ tuổi mà trình độ năng lực lại cao siêu như vậy.

"Đúng vậy, cô Diệp còn xinh đẹp như vậy, đẹp hơn người mẫu gấp trăm lần, giống như ngôi sao điện ảnh vậy."

"Đúng thế."

Hồ Uyển Oánh: "..."

Hồ Uyển Oánh vốn đã không vui lại càng không vui hơn, cô ta không muốn người khác nói mình không tốt nhưng càng không muốn nghe người khác khen ngợi một người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.