Diệp Thiển Hâm vốn định để Mạnh Ngôn trả lại nhưng bây giờ chính cô cũng đột nhiên muốn ăn tôm hùm sốt dầu, dứt khoát nói với Mạnh Ngôn, để Mạnh Ngôn nấu cơm.
Mùi thơm của tôm hùm sốt dầu theo cửa sổ bếp nhà họ tỏa ra ngoài.
Hàng xóm đi ngang qua, không nhịn được hỏi qua cửa sổ: "Thơm quá, nhà liên trưởng Mạnh tối nay ăn gì thế?"
Diệp Thiển Hâm thò đầu ra, cười tươi nói: "Tôi mua của chị Quế Hoa một ít tôm hùm, tối nay ăn tôm hùm sốt dầu, nếu mọi người muốn ăn thì có thể hỏi chị Quế Hoa xem còn bán không."
Nói xong, không ít người nghe được cuộc nói chuyện của hai người vào buổi chiều đều hiểu ra.
Nhìn ra chuyện của Ngưu Quế Hoa là không thành rồi, cô Tiểu Diệp đã nói rất rõ ràng, đây là tôm họ mua.
Diệp Thiển Ham rut đầu lại, Mạnh Ngôn vừa vặn bưng đĩa di ra.
Mạnh Ngôn: “Thông minh, như vậy cũng không có ai bàn tán sau lưng nữa."
Diệp Thiển Hâm cười tươi ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa tối hôm nay.
Thực ra Mạnh Ngôn không biết nấu nhiêu món nhưng anh chịu khó học hỏi, bình thường lúc nghỉ giữa giờ huấn luyện, anh sẽ lật xem sách dạy nấu ăn.
"Tay nghề của anh càng ngày càng tốt." Diệp Thiển Hâm khen ngợi: "Trước đây em chưa từng nghe nói anh còn biết nấu ăn."
Mạnh Ngôn: "Trước đây cha tôi và chú Hà đều không biết nấu ăn, lúc đó chú Hà còn phải bận làm việc, ở nhà anh chỉ có thể tự chăm sóc mình, sau này nhà anh mới thuê dì giúp việc thì mới ăn ngon hơn một chút nhưng mà....
Diệp Thiển Hâm hỏi: "Nhưng mà sao?"
Mạnh Ngôn nhớ lại: "Nhưng mà trước đây anh từng theo ông Diệp học mấy tháng, lúc đó bà nội thường giữ anh lại ăn cơm, sau khi vê nhà, cha anh nói anh béo lên một vòng."
Diệp Thiển Hâm bật cười: "Thảo nào lúc đó bà nội em nói anh hồi nhỏ béo." "Cũng chỉ béo trong một thời gian thôi."
Mạnh Ngôn dừng lại một chút, nhìn Diệp Thiển Hâm, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: "Em chắc không nhớ lúc đó anh trông thế nào đâu."
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Anh đừng giận nhé, lúc đó anh khoảng mười ba mười bốn tuổi, em cũng chỉ khoảng mười tuổi, ngày nào cũng bị ông nội ép luyện chữ luyện vẽ, trong nhà còn thường xuyên có học sinh đến, nhiều người như vậy nên em không nhớ anh."
Mạnh Ngôn tiếp tục nhớ lại: "Nhưng anh nhớ rất rõ, nhà ông Diệp có một cô gái, trắng trẻo xinh xắn, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cô ấy đêu nhíu mày buồn râu vẽ tranh, à đúng rồi, cô ấy còn nói chuyện với anh."
Diệp Thiển Hâm kinh ngạc.
Chuyện tám trăm năm trước rồi, cô căn bản không có chút ấn tượng nào.
"Khu khụ khu."
Diệp Thiển Hâm cố tình làm bộ: "Cô bé đó nói gì với anh?"
Mạnh Ngôn đột nhiên cười: "Cô bé hỏi anh có thể vẽ tranh giúp cô bé không, anh nói anh còn chưa luyện tập tốt, sợ bị ông Diệp mắng, cô bé đó vốn dĩ còn rất nhiều tranh chưa hoàn thành, nghe anh nói vậy, thế mà chủ động đến giúp anh, lúc đó đang luyện tập vẽ màu hoa quả, cô bé nghe xong đã nhanh chóng giúp anh hoàn thành phần chưa vẽ xong, còn..."
Diệp Thiển Hâm nghe đến đây, vội vàng ngắt lời anh: "Dừng dừng dừng, khụ khụ khụ, liên trưởng Mạnh, em thấy không cần kể cho em nghe chuyện anh lười biếng trước đây nữa đâu, không thì liên trưởng Mạnh mất mặt lắm."
Cho dù Diệp Thiển Hâm không nhớ nhưng cũng có thể đoán được trước đây mình sẽ nói gì.
Nhưng Mạnh Ngôn không dừng lại, cười tươi nói: "Ở trước mặt vợ thì không sợ mất mặt, cô bé đó vẽ xong, vẻ mặt ngây thơ hỏi anh sao còn không băng em gái nhỏ như cô bé, cho nên..."