"Này, vừa nãy làm gì thế, nhiều người thế, có phải múa lân ở hội chùa không?"
"Cô không biết sao?" Người đó nhìn Diệp Xuân Yến từ trên xuống dưới.
"Cô ta là con gái của đứa con gái lấy chồng xa nhà họ Lữ, mới đến chưa lâu, còn chưa biết đâu." Có người quen Diệp Xuân Yến, tốt bụng giải thích.
Người đó mới nói: "Hôm nay ân nhân cứu mạng, phúc tinh của thôn Hướng Dương chúng ta đã trở về, còn dẫn theo chồng nữa, ai mà lên nói chuyện với cô ấy được một câu thì chắc chắn sẽ gặp may mắn."
"Thật sao?!" Diệp Xuân Yến kinh ngạc mở to mắt: "Vậy thì tôi cũng đi nói chuyện với cô ấy."
"Đến nhà đội trưởng Hoàng rồi, thôi đừng đi làm phiền cô ấy nữa."
"Đúng vậy, người ta còn có việc chính, hơn nữa, cho dù là phúc tinh thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."
Diệp Xuân Yến có chút tò mò: "Rốt cuộc người này là ai vậy."
"Trước đây nữ thanh niên trí thức Tiểu Diệp đến thôn, trên tường đội còn có bài báo phỏng vấn của cô ấy đấy."
Diệp Xuân Yến: “...
Người được báo phỏng vấn chỉ có một cô Tiểu Diệp, đó chính là chị gái cô ta Diệp Thiển Hâm.
Diệp Xuân Yến nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ ghen tị, kèm theo chút ghét bỏ.
", vậy thì tôi không đi nữa, tôi còn tưởng là ai chứ”
Diệp Xuân Yến vừa dứt lời, liền khiến những người xung quanh không vui.
"Cô nói năng thế nào vậy, cô là cái thá gì mà dám nói cô Tiểu Diệp như vậy, à tôi biết rôi, bây giờ cô đang hẹn hò với tên cặn bã Nghiêm Vệ Đông đúng không, thì ra là vậy, đúng là rùa tìm rùa.
"
Người nói chuyện là một người đàn ông to lớn, hơn nữa lúc này còn có mấy người nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo.
Đợi đóng cửa lại, Diệp Xuân Yến nghe thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, càng khó chịu hơn.
Diệp Thiển Hâm được mọi người yêu mến, còn cô ta thì giống như chuột chạy qua đường.
Deu là cùng một cha, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.
Nghiêm Vệ Đông cũng nghe thấy tiếng động.
Tuy Nghiêm Vệ Đông đã ra khỏi tù nhưng vì vẫn chưa tìm được việc làm ở thành phố nên chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục làm thanh niên trí thức ở nông thôn.
Nhưng người dân thôn Hướng Dương đều biết hắn ta đã phạm lỗi, vì vậy thái độ đối với hắn ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cộng thêm việc gia đình cựu thôn trưởng Vương vì cảm thấy mất mặt nên đã đưa con cái chuyển đến nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh, không còn ai bênh vực Nghiêm Vệ Đồng nữa.
Vì vậy, cho dù hôm nay có hội chùa, Nghiêm Vệ Đông cũng bị đội sản xuất phân công nhiệm vụ, ra bờ ruộng nhổ cỏ dại.
Nghiêm Vệ Đông lau mồ hôi trên mặt, nghe thấy tiếng động không xa, liền ngẩng cổ lên, nhìn kỹ lại.
"Ê, bên kia có chuyện gì vậy, sao mà đông thế." Nghiêm Vệ Đông hỏi một thôn dân đi ngang qua.
"Liên quan gì đến anh? Tội đồ như anh, ngoan ngoãn làm việc cho xong, lát nữa còn phải đi cho lợn của đội ăn nữa, nếu không ngoan ngoãn, tôi sẽ nói với đội trưởng, để ông ấy đưa anh vào ở chuồng bò."
Nghiêm Vệ Đông cau mày nhưng không dám phản bác.
Hai ngày sau khi hắn ta được thả ra, người dân trong thôn nhìn thấy hắn ta thì đều ném đá vào hắn ta, nếu không phải cuối cùng lãnh đạo trong thôn sợ xảy ra án mạng nên ngăn cản thì hắn ta đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi.