Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 257



Nhưng Diệp Thiển Hâm chỉ cười cười, không giải thích.

Vì còn ba hoặc bốn người chưa đến, Diệp Thiển Hâm cùng Phùng Khinh Ca ngồi nghỉ ở bàn làm việc được kê ở dưới lầu, chờ lễ đón tân binh bắt đầu.

"Nhìn xem, vợ của tiểu đoàn trưởng đúng là khác biệt, mọi người đều đứng, chỉ có cô ta được ngôi cùng phó đoàn trưởng."

Không biết ai nói một câu, lập tức bên phía Diệp Thiển Hâm lại trở thành tiêu điểm.

Phùng Khinh Ca ngẩng đầu nhìn, là một cô gái có ngũ quan rất sắc sảo.

"Cô tên Ngụy Hương Hương phải không, đội múa."

Phùng Khinh Ca còn kiêm luôn chức đội trưởng đội múa, sắc mặt Ngụy Hương Hương hơi tái nhợt nhưng vẫn gật đầu: "Phai thì sao, chẳng lẽ đội trưởng Phùng đã thấy tôi không vừa mắt rồi sao."

Diệp Thiển Hâm và Phùng Khinh Ca nhìn nhau, sau đó cười cười: "Chưa bao giờ nói là các người phải đứng chờ cả, trên tấm biển bên cạnh không phải đã viết là tùy ý nghỉ ngơi sao, ghế cũng đủ."

"Thật đúng là vậy, tôi còn không để ý."

"Tôi cũng vậy, vừa nãy căng thẳng quá, không phát hiện ra dòng chữ này, tôi còn tưởng chỉ là biển hiệu để đón tân binh."

Phùng Khinh Ca đứng dậy, cười nhìn mọi người: "Mọi người ngồi xuống đi, đợi hai người cuối cùng đến là chúng ta bắt đầu."

Trong lúc nói chuyện, những chiếc ghế được chuẩn bị dưới tòa nhà làm việc đều đã có người ngôi.

Ngụy Hương Hương ngồi phía trước Diệp Thiển Hâm quay đầu lại một cách khó chịu, nhưng xung quanh chỉ còn lại vị trí bên cạnh Diệp Thiển Hâm, những chiếc ghế còn lại đều hơi xa.

"Ngồi xuống đi." Diệp Thiển Hâm cười tươi vẫy tay với Ngụy Hương Hương.

Ngụy Hương Hương hu một tiếng: "Ngồi thì ngồi."

Sau khi Ngụy Hương Hương ngồi xuống, cô ấy nghe Diệp Thiển Hâm và Phùng Khinh Ca nói chuyện.

Phùng Khinh Ca: "Tiểu Diệp này, lát nữa đội trưởng đội Mỹ Thuật Trương Anh Tử xuống lầu thì cô đừng có chọc vào cô ta."

"Sao vậy?" Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút: "Tôi cũng không thích chủ động chọc vào người khác.

"

"Lúc đầu cô ta muốn đoàn phân cô về đội của cô ta, kết quả đoàn lại điều cô đến phòng chỉ đạo nghệ thuật, trong lòng cô ta không vui đâu."

Ngụy Hương Hương nghe xong câu này, đột nhiên mở to mắt: "Phòng chỉ đạo nghệ thuật?”

Lân này chỉ có một người được vào phòng chỉ đạo nghệ thuật, danh sách chính thức đã ghi rõ ràng.

"Ừ"" Diệp Thiển Hâm quay người nhìn Ngụy Hương Hương: "Đúng vậy."

Ngụy Hương Hương che miệng, mãi một lúc sau mới nói: "Chị là họa sĩ nổi tiếng Diệp Thiển Hâm sao?”

"Nổi tiếng?" Diệp Thiển Hâm cười khiêm tốn: "Cũng tạm thôi."

“Trời ơi!"

Ngụy Hương Hương lập tức phấn khích, vừa nãy còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ chỉ còn lại sự sùng bái: "Em biết chị, em còn sưu tầm tạp chí trước đây của chị nữa, còn nữa, chị thiết kế trang phục múa đẹp quá!"

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Tôi không học thiết kế trang phục chuyên nghiệp nhưng tôi rất vui vì cô thấy đẹp."

"Không chuyên nghiệp mà còn giỏi như vậy, chị là thiên tài sao!"

Ngụy Hương Hương không giấu được sự sùng bái, dừng lại một chút, mới lại có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Vừa nãy, vừa nãy em nói chuyện hơi quá đáng, em... em là người thích nói thẳng, xin lỗi chị nhé chị Diệp."

Diệp Thiển Hâm xua tay: "Không sao, thực ra lúc đầu tôi cũng không định ngồi xuống, chỉ là..."

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng nói với cô ấy hai câu.

Ngụy Hương Hương lập tức hiểu ra, thì ra là vậy: "Chị không khỏe mà em còn... xin lỗi chị Diệp, em, lát nữa em sẽ đi lấy nước nóng cho chị!"