Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 275



Phùng Khinh Ca đi theo gật đầu: "Tất nhiên là thật, cuộc thi cấp thành phố không phải chuyện đùa, vừa rồi đã gọi điện trao đổi với chúng ta về chuyện này rồi."

Ngụy Hương Hương càng thất vọng hơn: "Phải đi bao lâu?"

"Khoảng hai tháng."

"Hả? Lâu vậy... Ngụy Hương Hương luyến tiếc kéo Diệp Thiển Hâm: "Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi trưa em đều phải ăn cơm cùng chị Diệp, nếu không em sợ chị Diệp đi Bắc Kinh em sẽ nhớ chị, được không?"

Bình thường Diệp Thiển Hâm hoặc là tự ăn hoặc là ăn cùng Chu Lệ, thỉnh thoảng thì ăn cùng Mạnh Ngôn khi anh không bận nên cô đồng ý ngay.

Buổi tối tan làm.

Diệp Thiển Hâm không ở ký túc xá, buổi tối đều đi bộ đến cổng chờ Mạnh Ngôn đến đón mình.

Mạnh Ngôn mới đi công tác ở miền Nam vào cuối tháng ba.

"Anh đưa em qua đó à?" Diệp Thiển Hâm vội vàng lắc đầu: "Em nghe đoàn trưởng Phùng nói rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón, mấy người cùng nhau đi học, hơn nữa sẽ sắp xếp ký túc xá."

Mạnh Ngôn vẫn cau mày: "Anh vẫn không yên tâm, em không quen biết ai ở đó, sau khi đến đó, cho dù chỉ đi lại trong trường đại học thì vẫn cần phải sắm sửa rất nhiều thứ mới có thể sinh hoạt, dù sao cũng phải hai tháng."

Diệp Thiển Hâm: "Anh quên rồi à, không phải chị hai của em đang ở Bắc Kinh sao, đến lúc đó chị ấy sẽ đến đón em."

Mạnh Ngôn vẫn có chút do dự: "Nhưng mà..."

"Anh tin em đi, mặc dù em được bà nội cưng chiều từ nhỏ đến lớn nhưng em cũng có khả năng tự chăm sóc bản thân." Diệp Thiển Hâm tự tin nói: "Hon nữa, anh cũng phải bận việc của mình, sắp đến thời gian thực hiện nhiệm vụ rồi, anh cũng sẽ rất bận."

Mạnh Ngôn do dự rất lâu: "Được rồi, nếu em thực sự có việc và không xoay xở được thì nhất định phải gọi điện cho anh, đến lúc đó anh sẽ liên lạc với chiến hữu ở Bắc Kinh, em có việc cũng có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào." Diệp Thiển Hâm gật đầu.

Hai vợ chồng vừa nói chuyện, Mạnh Ngôn vừa lái xe ở bên cạnh.

Lúc này, đến ngã tư đường đột nhiên có một người đàn ông cống một người khác vội vã băng qua đèn đỏ.

Mạnh Ngôn phanh gấp, kịp thời dừng xe, như vậy mới không đâm vào người.

Diệp Thiển Hâm sợ đến mức giật mình, nín thở, dùng tay che miệng, may mà không kêu thành tiếng.

Mạnh Ngôn cũng có chút căng thẳng, anh dừng xe mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Diệp Thiển Hâm: "Không sao rồi, không sao rồi."

"Vâng."

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa.

Rõ ràng, người băng qua đèn đỏ cũng bị dọa sợ, chân mêm nhũn, ngã phịch xuống đất, ngay cả người trên lưng cũng rơi xuống bên cạnh.

Diệp Thiển Hâm nhìn một cái, liền nhíu mày.

Sao vậy?”

Diệp Thiển Hâm: "Có chút quen mắt, hình như em quen ông ta."

Diệp Thiển Hâm vừa nói, vừa mở cửa xe đi xuống, đợi đến gần nhìn rõ, mới nhớ ra đây là ai: "Diêm... thây Diêm Hồng Bá?"

Lần trước đến tạp chí Thành thị phong mạo, biên tập Cổ đã giới thiệu với cô, đây là họa sĩ mỹ thuật trước đây thường vẽ bìa cho tạp chí của họ, thây Diêm Hồng Bá.

Gia cảnh Diêm Hồng Bá không tốt, cha bị bệnh nặng, vì vậy cũng không tham gia cuộc thi vẽ tranh, chỉ muốn kiếm thêm tiên, không nghĩ đến chuyện đến Bắc Kinh học nâng cao.

"..." Diêm Hồng Bá rõ ràng cũng không ngờ gặp được người quen.

Không giống Diệp Thiển Hâm phải nghĩ ngợi hồi lâu, Diêm Hồng Bá lập tức nhận ra Diệp Thiển Hâm, ông ta cúi đầu, sau đó nhìn Diệp Thiển Hâm phía sau, khẽ nói một tiếng xin lỗi.