Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 290



Diệp Thiển Hâm: "Hóa ra, anh nói đến chuyện này."

"Khụ khu khụ, em không quên, vừa nãy em chỉ vô thức khen anh thôi, sao có thể quên được."

Mạnh Ngôn nhìn đôi má đỏ ửng của Diệp Thiển Hâm, cười nói: "Vậy thì vợ à, vừa nấy em tưởng anh muốn nói gì?"

Diệp Thiển Hâm quay đầu đi: "Em cứ tưởng anh muốn nói chuyện này."

Mạnh Ngôn lắc đầu: "Anh thấy hình như không phải, em còn nói chuyện trong nhà không được nói ra ngoài."

"Đúng vậy, khiêng bột mì chẳng phải là chuyện trong nhà sao..."

Diệp Thiển Hâm càng nói, giọng càng nhỏ.

"Hóa ra là vậy, anh tưởng em nói đến chuyện hôm kia anh bế em lên ở bên giường..."

"Anh, anh, anh... Em đã nói là đừng nói ma Diệp Thiển Hâm dùng sức vỗ vào cánh tay Mạnh Ngôn.

Cô dùng rất ít sức, Mạnh Ngôn dễ dàng nắm lấy bàn tay đưa ra của cô.

Mạnh Ngôn: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi mà, cũng không tính là nói ra ngoài."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Được lắm, anh đúng.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Mạnh Ngôn phì cười, trong lòng nóng lên, sau đó vặn chìa khóa khởi động xe.

Bình tĩnh một lúc lâu, sự nóng rát trên mặt Diệp Thiển Hâm mới giảm bớt.

Diệp Thiển Hâm: "Mạnh Ngôn, hôm nay xảy ra một chuyện, có thể cần anh giúp điều tra, tuân sau em phải đi rôi, anh ở đây giúp em xem xem có chuyện gì."

Sau đó, Diệp Thiển Hâm kể lại phát hiện của mình và Phùng Khinh Ca.

"Ừm, yên tâm." Mạnh Ngôn nghe xong, trực tiếp đồng ý.

Buổi tối về đến nhà, hai người không vội ăn cơm, Mạnh Ngôn kéo Diệp Thiển Hâm đến chiếc ghế sofa mới đổi của họ, hỏi rõ ràng "Chuyện trong nhà" mà Diệp Thiển Hâm không nói rõ.

Cuối cùng, không thể không thực hành lại một lần "Chuyện trong nhà”, hai người mới cùng nhau ăn tối.

Có sự giúp đỡ của Mạnh Ngôn, cộng thêm Phùng Khinh Ca cũng âm thầm bắt đầu điều tra, rất nhanh đã điều tra ra được một số manh mối.

Trong văn phòng, vẻ mặt Phùng Khinh Ca rất nghiêm túc.

Thư ký Lưu cầm thông tin nhận được hôm nay, báo cáo với một số đội trưởng: "Theo điều tra hiện tại, đồng chí Diệp Xuân Yến thực sự có liên lạc với một nhóm côn đồ cho vay nặng lãi bị bắt giữ một thời gian trước, theo lời khai của những người đó, có vẻ như Diệp Xuân Yến thực sự vay tiền để tìm một họa sĩ."

Phùng Khinh Ca gật đầu: "Vậy thì không sai rồi, họa sĩ có năng lực bình thường sẽ không nhận những đơn hàng nhỏ như vậy, chỉ có những người thiếu tiên như Diêm Hồng Bá mới có khả năng nhận."

Trương Anh Tử nghe xong trợn tròn mắt: "Trông Diệp Xuân Yến có vẻ hướng nội và nhút nhát, sao lại dám giao du với những tên côn đồ, những người cho vay nặng lãi không có ai là dễ chọc."

"Người vì tiên mà chết, chim vì thức ăn mà vong, đối với Diệp Xuân Yến mà nói, công việc này thực sự đáng để mạo hiểm một lần, mặc dù trước đây cũng có sự việc chấp bút thay nhưng đoàn văn công của chúng ta đã bao lâu rồi không gặp phải chuyện như vậy, sau khi tôi báo cáo tình hình lên trên, cấp trên rất coi trọng, đã bắt đầu liên lạc với bên công an rồi, đợi điều tra rõ ràng thì cả hai người đều phải nhận hình phạt."

Trương Anh Tử khạc một tiếng, có chút khinh thường: "Diệp Xuân Yến cũng tự chuốc lấy, không có bản lĩnh mà cứ muốn chen chân vào, tôi thấy cho dù chúng ta không điều tra, với trình độ của cô ta, sớm muộn gì cũng lộ tẩy, chỉ tiếc cho Diêm Hồng Bá, bị gia đình liên lụy, bên đó không có cách nào thông cảm được sao."