Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 294



Mạnh Ngôn nắm lại ngón tay Diệp Thiển Hâm, nhẹ giọng nói: "Không phải nói cho em vui, em cầm cái này nữa."

Nói rồi, Mạnh Ngôn lấy phong bì trong túi ra: "Anh thấy em không mang nhiều tiền, đừng tiết kiệm cho anh, chồng em kiếm được tiên."

Lời này nói rất chân thành nhưng trong lòng Diệp Thiển Hâm vẫn rất cảm động: "Em thấy thế là đủ rôi nên không mang nhiều."

"Mang nhiều một chút để phòng hờ."

Mạnh Ngôn nhét vào tay Diệp Thiển Hâm: "Trong này còn có một lá thư giới thiệu do anh viết, nếu gặp chuyện gì thì cứ gọi điện theo số điện thoại này, đó là chiến hữu của anh, anh đã dặn trước rồi, nếu có chuyện gì sẽ giúp đỡ em."

"Vâng."

Mạnh Ngôn dặn dò một lúc lâu, dòng người qua lại xung quanh, má Diệp Thiển Hâm dân đỏ lên.

"Từ bao giờ mà liên trưởng Mạnh lại nói nhiều thế này, nhanh lên, em còn có thể nghe thêm nửa tiếng nữa." Diệp Thiển Hâm mím môi trêu anh.

"Nếu có thể, anh muốn đưa em đến tận nơi." Mạnh Ngôn thở dài, có chút tiếc nuối: "Một người vợ tốt như em, thật không nỡ xa nhau hai tháng."

"Nhỏ tiếng thôi!" Mặt Diệp Thiển Hâm càng nóng hơn.

Nhưng dù có không nỡ đến mấy, thời gian vẫn trôi qua từng phút từng giây.

"Em phải đi rồi." Diệp Thiển Hâm nhìn đồng hồ treo tường của nhà ga.

Mạnh Ngôn đột nhiên lại lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra: "Bây giờ không có thời gian, lên xe rồi hãy mở ra xem, nhanh lên đi, nhớ gọi điện."

Diệp Thiển Hâm gật đầu, lưu luyến không rời quay người vào phòng chờ.

Bến xe đường dài có rất nhiêu người, cô vốn nghĩ phải đợi một lúc, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy có người đang đợi bên trong.

"Biên tập Cổ?" Diệp Thiển Hâm có chút kinh ngạc di tới: "Sao ông cũng ở đây?”

Cổ Hưng Quốc cười dẫn Diệp Thiển Hâm đến xe khách: "Những người đi đều là thanh niên, còn có một học sinh, sợ trên đường không an toàn nên sắp xếp tôi đưa mọi người đi, lên xe đợi trước đi, còn một người nữa, đợi người đó đến là có thể khởi hành.



Trên xe khách, đã có một nam một nữ đang đợi, Diệp Thiển Hâm lên xe, mọi người chào hỏi nhau.

Người đàn ông tên là Lưu Thành, người phụ nữ tên là Tôn Xảo Lệ, tuổi tác đều xấp xỉ Diệp Thiển Hâm, cũng là nhân tài do thành phố tuyển chọn, chỉ là họ đi học toán cao cấp và sửa chữa ô tô.

"Sao vẫn chưa đến nhỉ." Khoảng mười phút sau, Tôn Xảo Lệ có chút ngồi không yên, kêu lên: "Học sinh này không biết đúng giờ, đợi đến đây nhất định phải phê bình em ay cho ra trò."

Diệp Thiển Hâm liếc nhìn Tôn Xảo Lệ, trong lòng thâm nghĩ tính tình cô ta không nhỏ.

Không chỉ Diệp Thiển Hâm, những người ngồi trên xe, kể cả tài xế đều nhìn Tôn Xảo Lệ qua kính chiếu hậu.

Cổ Hưng Quốc giải thích: "Còn cách thời gian chúng ta hẹn khoảng hai mươi phút, học sinh này cũng không tính là đến muộn."

"Nhưng tại sao mấy chúng ta đều đến sớm như vậy?" Tôn Xảo Lệ không hài lòng nói: "Người khác đều có thể đến sớm, tại sao em ấy không thể, có phụ huynh đưa không, trẻ con phải hiểu từ nhỏ, việc gì cũng nên đến sớm một chút thì không có hại."

Cổ Hưng Quốc cười cười: "Đồng chí Tôn Xảo Lệ, tôi nghe nói cô là giáo viên?"

Tôn Xảo Lệ lắc đầu: "Ai nói với anh thế, tôi chỉ muốn làm giáo viên trong tương lai thôi, bây giờ vẫn chưa phải, hơn nữa tôi nghiên cứu toán học cao cấp, sau này sẽ đi dạy ở trường đại học."

"Còn chưa làm giáo viên mà đã ra vẻ dạy đời, cũng coi như là bồi dưỡng trước vậy." Cổ Hưng Quốc cười hắc hắc, nói bóng gió chế nhạo cô ta một câu.