Nhưng đến khi lớn hơn một chút, Diệp Thiển Ham cũng đã hiểu ra.
Lục Nhuận Lan trở về để làm gì? Trở ve để nhìn mấy đứa con của người chồng ngoại tình trước đây sao? Hay là để đưa một trong ba đứa con của họ đi?
Bà ấy là phụ nữ, trước kia vì phải chăm sóc con cái nên chưa có việc làm, nhà mẹ đẻ cũng không biết có đáng tin cậy hay không.
Cuộc sống của bà ấy còn chưa có đảm bảo, nếu lại mang theo con cái đi, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn, còn không bằng để bọn trẻ ở lại bên bà nội Diệp.
Bà ấy không cần phải trở vê, thậm chí lựa chọn rời đi là quyết định có lợi nhất.
Nhưng đôi khi Diệp Thiển Hâm cũng sẽ oán trách.
Đi thì đi, tại sao nhiều năm như vậy, đến một lá thư cũng không gửi về?
Cho dù không có tình cảm với mình thì cũng không có tình cảm với Diệp Thư Quốc do bà ấy một tay nuôi lớn sao?
Chỉ là Diệp Thư Quốc chưa bao giờ oán trách.
"Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?" Diệp Minh Ngọc hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ là..."
Diệp Thiển Hâm thở dài: "Vừa nãy gặp một người phụ nữ học vẽ tranh quốc họa, không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc, có lẽ là vì đột nhiên đổi chỗ ở nên em quá nhạy cảm."
Diệp Minh Ngọc cười: "Thực ra, lúc chị mới đến Bắc Kinh, không quen biết ai, chị cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng bà ấy đã chọn sống cuộc sống của riêng mình thì chúng ta cũng không cần làm phiên nhau nữa."
"Huyện thành, còn có nhà họ Diệp, đối với bà ấy mà nói đều là nơi đau lòng, có những người phụ nữ gặp phải chuyện như vậy có thể mạnh mẽ vượt qua, nhưng có những người phụ nữ thì không làm được, chị cũng không muốn ép buộc bà ấy, vì vậy, vẫn nên để cho nhau một không gian tưởng tượng tốt đẹp."
Diệp Thiển Hâm im lặng nghe chị hai nói xong, đột nhiên, một chút oán trách vẫn luôn tôn tại trong lòng cô cũng tan biến.
"Vâng, chị hai, chúng ta đi thôi.
" Ben kia.
"Thím, bức tranh của chị Diệp vừa nãy đẹp lắm, con người chị ay cũng rất tốt, suốt đường đi nghe cháu nói chuyện cũng không thấy phiền, còn giúp cháu nói chuyện nữa.
Suốt đường đi Khương Quốc Vũ lải nhải không ngừng: "Đúng rồi, đợi cháu về sẽ tìm giúp mọi người xem, có một trang bìa tạp chí là do chị ấy vẽ."
"Lan Lan, em đang nghĩ gì vậy?”
Người đàn ông bên cạnh là người đầu tiên phát hiện Lục Nhuận Lan không tập trung, nhẹ giọng hỏi.
Lục Nhuận Lan bừng tỉnh, ngẩn người, sau đó mới cười lắc đầu: "Không có gì, em đang nghĩ lát nữa chúng ta đi ăn ở đâu."
Khương Đống Lương chọc vào trán Khương Quốc Vũ: "Được, đi ăn mì xào tương, đứa trẻ này, một bát mì mà xem kìa, thèm chảy nước miếng."
Lục Nhuận Lan nhìn họ đùa giốn, trong đầu lại chìm vào suy nghĩ.
Vừa nấy...
Thực ra đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà ấy đã sớm quên mất dáng vẻ của người đó, thậm chí khi nghe thấy họ "Diệp", bà ấy cũng không nghĩ đến gia đình đó nữa.
Trên thế giới này có quá nhiều người họ Diệp, từ huyện đến cũng có không ít người họ Diệp, sao có thể trùng hợp như vậy được.
Nhưng cảm giác mà đứa trẻ đó mang lại cho bà ấy quá đặc biệt, gân gũi một cách khó hiểu, cũng thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Đứa trẻ Minh Ngọc bây giờ chắc cũng trạc tuổi cô Diệp này.
Còn đứa trẻ kia, cũng không biết sau này đặt tên là gì.