Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Ái Quốc cũng khiêm tốn nói: "Phải, biển học vô bờ, mặc dù tôi và Quách Điềm Điềm vẫn chưa thi đậu cấp ba nhưng chúng tôi vẫn luôn học tập, bây giờ xem ra chúng tôi mới là người cần được đồng chí Diệp Thiển Hâm chỉ bảo.

"
Quay lại nhìn Quách Điềm Điềm, nụ cười trên khuôn mặt cô ta đã tắt ngúm, cô ta quay người cúi đầu, không nói thêm gì.

Ban đầu Ngô Thúy Bình nghĩ Diệp Thiển Hâm cũng như Quách Điềm Điềm, đều là những người không biết gì, được gia đình sắp xếp vào đây để làm biếng, vì vậy không có ấn tượng tốt gì với cô gái trẻ mới đến này, bây giờ thấy cô có năng lực, thái độ của cô ta đã thay đổi nhiều.

Ngô Thuý Bình: "Bây giờ nhà máy đang chịu trách nhiệm thiết kệ trang phục cho một nhóm nhảy của đoàn văn công, vì vũ đạo mới chỉ được định vào tháng trước nhưng chương trình múa Trung thu tháng tới sẽ phải dùng đến, lãnh đạo rất coi trọng buổi biểu diễn lần này, vì vậy thời gian gấp rút mà nhiệm vụ lại nặng nề, tôi không có thời gian để dẫn cô làm quen với công việc, cô cố gắng thích nghi cho nhanh nhé nhưng tôi thấy cô có năng lực, nếu cô cố gắng thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

"
"Vâng, tôi sẽ cố gắng.

" Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, lại hỏi: "Trang phục nhóm nhảy? Trước đây tôi từng theo ông nội tham gia chương trình múa ở quận, không phải chỉ cần làm theo mẫu trang phục của dân tộc địa phương là được sao?"
Hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Ngô Thuý Bình trở nên nặng nề, lo lắng ngồi xuống: "Ừ, vấn đề chính là chúng ta không hiểu rõ vũ điệu của Triều Tiên lắm, hơn nữa, phía trên yêu cầu phải có ý tưởng mới mẻ.

"
Mặc dù nơi đây gần Bắc Kinh nhưng dân tộc Triều Tiên vẫn nghiêng về phía Đông Bắc nhiều hơn, bình thường cũng ít ai học, nhiệm vụ đột ngột này thực sự khiến mọi người không kịp trở tay.

"Tôi đã ghi nhớ, khi về nhà sẽ nghiên cứu thêm sách xem có gì có ích không.

" Diệp Thiển Hâm nghiêm túc nói.

Ngô Thúy Bình nghe xong chỉ khẽ ừ một tiếng, không để tâm, dù sao cô ta cũng đã nghe Quách Điềm Điềm nói mấy lời xã giao này không ít lần.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến giờ tan làm, Diệp Thiển Hâm nhìn Ngô Thúy Bình đang cúi đầu bên cửa sổ để đọc sách, vừa định không kiềm được hỏi xem cô ta có ý tưởng mới nào không thì đã bị Quách Điềm Điềm kéo lại.

"Suỵt, đừng làm phiền tổ trưởng Ngô, để chị ta tĩnh tâm suy nghĩ đi, chúng ta đi trước.

" Diệp Thiển Hâm bị Quách Điềm Điềm kéo ra ngoài.

"Cô không biết đâu, bản thiết kế tổ trưởng Ngô nộp lên đã bị trả về ba lần rồi, nếu không là màu đỏ trắng phối với nhau quá lòe loẹt thì lại là kiểu thêu quá phức tạp không làm được, nói chung là phiền phức lắm, chúng ta tốt nhất nên né tránh.

"
Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Tại sao phải né, dù sao chúng ta cũng là một phòng ban nên cùng nhau động não.

"
“Chắc chắn cô mới đi làm phải không?" Quách Điềm Điềm nhìn Diệp Thiển Hâm bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc, dùng giọng điệu của người đi trước để dạy dỗ: "Chuyện này mà làm tốt chính là công của lãnh đạo, làm không tốt thì là lỗi của chúng ta, có tinh thần trách nhiệm như vậy, sau này cô chỉ có thiệt thôi.

"