Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khu gia đình giáo viên trường trung học số 2 có gần bốn mươi hộ dân, trước kia nhà năm mươi sáu mươi mét vuông vẫn đủ cho hai vợ chồng ở, giờ thì nhà nào cũng có vài đứa con, những nhà có điều kiện đều đã chuyển đi rồi.

Những nhà không có điều kiện thì đành như nhà Diệp Khánh An, tiếp tục chen chúc trong căn nhà nhỏ, sử dụng bếp chung, nhà vệ sinh chung, ngày thường phơi quần áo cũng không khô được.

Diệp Khánh An thở dài, có chút bất lực: "Mấy năm trước khi họ ở nhà công cộng, cô còn bảo ở đây tốt lắm, nói với tôi rằng ở cùng tôi rất hạnh phúc, cô thay đổi nhanh quá vậy, trở mặt nhanh như trở bàn tay!"
"Tôi trở mặt nhanh như trở bàn tay hả?" Lữ Mộng Nga tức đến đỏ cả mắt.

"Bây giờ có thể so sánh với mấy năm trước được sao? Anh không thèm muốn ngôi nhà lớn của họ à? À tôi hiểu rồi, anh thiên vị mẹ anh, thiên vị con của vợ trước, năm đó tôi không tính toán chuyện anh là người đã có vợ, sau đó gả cho anh rồi lại sinh con cho anh, anh còn hơn tôi tám tuổi, bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy, anh có thấy mình còn ra gì không?"
Thấy vợ khóc, Diệp Khánh An có chút không đành lòng: "Được rồi được rồi, đừng để hàng xóm cười cho, cả nhà mình ở cùng nhau bình an hạnh phúc là quan trọng nhất, còn những thứ khác đều là vật ngoài thân, ngôi nhà của họ đã mấy chục năm rồi, còn không có nước máy, có gì mà thèm muốn.

"
Lữ Mộng Nga lau nước mắt, liếc nhìn ông ta: "Bây giờ tôi thấy có được vật ngoài thân mới hạnh phúc, tôi mặc kệ, anh đi tìm mẹ anh xin tiền, nếu không thì đòi lại ngôi nhà, chúng ta không ở cũng được, bán đi cũng đổi được một căn nhà tốt hơn.

"
Diệp Khánh An gãi mái tóc đã hơi bạc: "Tôi đã liên lạc trực tiếp với bên trên để xin rồi, cố gắng nhận trực tiếp nhưng mà! lần trước xin tiền bù đắp của mẹ tôi, bà ấy tức đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ đẻ của tôi, đến lúc đó tiền bù đắp này chúng ta cũng phải đưa một ít cho bà.

"
Lữ Mộng Nga khóc dữ dội hơn: "Sao có thể cho được? Thư Lương sắp đi học rồi, Xuân Yến bên kia, anh cho nó học quốc họa, học đến cuối cùng thì không được vào đoàn văn công, nó còn muốn ôn thi để vào học viện mỹ thuật, những thứ này đều cần tiền, cho dù có là mẹ ruột thì cũng phải xét đến tình hình thực tế, chúng ta có thể cho được bao nhiêu?"
"Ai nói con không vào được!" Diệp Xuân Yến vốn đang ở trong nhà giả vờ không nghe thấy thì đẩy cửa bước ra, tức giận ôm bảng vẽ trong lòng: "Tuần trước con lại gửi bài họa đến đoàn văn công rồi, lần này nhất định có thể vào.

"
Bên cạnh, Diệp Thư Lương đang ăn kẹo đột nhiên bẻ bẻ ngón tay: "Chị, không phải chị đã gửi hai năm rồi sao, đây là lần thứ! là thứ tám rồi phải không? Oa oa, em đếm đúng rồi, em biết đếm rồi!"