Mạnh Cảnh Niên nhíu mày, sau khi anh ấy trở về từ công viên luôn ở trong khách sạn, chỉ xuống dưới lầu nấu nước sôi rồi nhờ nhân viên trước quầy nhờ nếu có người tìm đến thì mời đến phòng của anh ấy mà thôi.
Nhưng biểu tình giật mình của người nhân viên đứng trước quầy ki lại không che giấu kỹ, vừa nhìn qua giống như cô ta quen anh.
Mặc khác, những chuyện khác thường khác cũng không xảy ra, không có án mạng chết người nghiêm trọng gì đó chứ?
Rất nhanh tiếng bước chân trong hành lang dừng ở cửa phòng 306, sau đó tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
"Mở cửa, mở cửa, kiểm tra phòng đây!"
Trời còn chưa tối, đã bắt đầu kiểm tra phòng sao?
Cô mở cửa phòng ra, vừa thấy người dẫn đội đi trước là cục trưởng Tống Liêm, Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ gọi: "Bác Tống, bác tới đây điều tra án sao? Cháu thật sự có thế chất trời ban phá án đó, ha ha."
Tống Liêm:...
Cô còn cười được, cô bị nhân viên khách sạn này báo cáo đấy, nói là cô ở nhà khách này quan hệ nam nữ bất hợp pháp. Đúng lúc bây giờ đang rảnh, nên Tống Liêm tự mình đến...
Điện thoại báo cáo kia là do Lạc Chí Hồng gọi, từ lúc Tạ Tiểu Ngọc vào phòng 306, cô ta đã treo trái tim lên, chị dâu tốt của cô ta mà, không thể cho bất cứ kẻ nào cướp đi được cả.
Mãi cho đến gần năm giờ mà Tạ Tiểu Ngọc chưa có đi ra, Lạc Chí Hồng kết luận hai người họ đang làm chuyện xấu trong phòng.
Cô ta suy nghĩ, nếu gọi điện thoại báo cảnh sát thì sẽ để công an đến bắt tại trận, nếu tin tức này tung ra thì theo tính tình không chút một hạt cát lộn xộn trong mắt của chị dâu, thì chồng thứ hai của chị ấy mãi mãi không thể thành đôi được.
Cho nên, Lạc Chí Hồng gọi điện thoại thậm chí nói tình hình vô cùng nghiêm trọng, nói hòng 306 có một phụ nữ đến thăm quá xinh đẹp nghi ngờ đó là đặc vụ nước ngoài, dùng chiêu mật ngọt chết rồi dụ dỗ quân nhân phòng 306 hợp tác với mình.
Chuyện đã làm to, nên Tống Liêm rất để ý, nên ông ấy tự dẫn quân đến đây bắt tại trận.
Nhưng khi nhìn thấy người mở cửa là Tạ Tiểu Ngọc, ông ấy lập tức biết chuyện này đã bị hiểu nhầm, gia thế của Tạ Tiểu Ngọc trắng như nước cất, tám tuổi đã ở thôn Thanh Sơn không ra ngoài.
Hơn nữa con nhóc này đã thích Nghiêm Dặc, trong mắt không thể nào có người khác.
Tống Liêm nói: "Có lẽ là hiểu lầm..." Lạc Chí Hồng chỉ tay vào Tạ Tiểu Ngọc nói: "Đồng chí công an, chính là phụ nữ này nè, từ hai giờ đến đây đã mãi không thấy ra ngoài, trong phòng một lúc lại có tiếng khóc lúc khác lại có tiếng cười, chắc chắn đang làm chuyện quan hệ nam nữ mờ ám, khiến khách sạn chúng tôi ô uế cả rồi!"
Tạ Tiểu Ngọc:...
Mạnh Cảnh Niên:...
Ở đây là thế giới song song, người đó chính là cô em chồng sống lại của chị họ còn muốn cướp vợ của anh họ, cướp chị dâu họ của cô, sao chẳng biết ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ đi chứ.
Tạ Tiểu Ngọc xoa tay định bước lên mắng chết cô ta, nhưng lần này anh trai lại đang ở đây, cô không có cơ hội trổ tài rồi.
Giờ phút này, Mạnh Cảnh Niên không còn là ác ma cuồng và nuông chiều em gái dịu dàng lúc trước, anh ấy đã hóa thành huấn luyện viên nghiêm khắc như người sống đừng đến gần, một đội trưởng đội đặc chủng tác chiến nhỏ.
Anh ay nghiêm túc quát lớn một câu: "Không có chứng cứ đừng có nói hưu nói vượn, chỉ suy đoán không mà không cần chứng cứ làm lãng phí thời gian cảnh lực đến bắt hiện trường, một hiện trường đơn giản lại làm phiền đến cả cục trưởng cục công an, cô còn ác ý hãm hại cái gì, tôi xem cô tám phần là đặc vụ rồi?" Lạc Chí Hồng kinh hoàng, anh ấy sao biết được?
Tống Liêm ngạc nhiên, người này thật sự có sức mạnh ghê há!
Mạnh Cảnh Niên cười lạnh nói: "Đây là em họ của tôi, hôm nay chúng tôi mới nhận người thân lại, tôi là anh trai của cô ấy chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào dùng bất kỳ hành động nào làm bị thương em gái của tôi!"
Tống Liêm:.. Anh trai Tiểu Ngọc à, um khí thế mạnh mẽ, giỏi nhất là bao che khuyết điểm, được!
Tuy trước đó vẫn chưa quen biết nhau, nhưng cô gái nhỏ này có thể chất phá án đó, nhận người thân cũng không lạ gì.
Ông ấy cũng có thể tưởng tượng được Nghiêm Dặc cúi đầu đón dâu ra sao, con đường phía trước khó khăn, cậu ta cũng có ngày hôm nay đấy ha hả...
Lòng ghen tị của Lạc Chí Hồng lại tái phát, cô ta gầm lên: "Anh nói bậy bạ gì đấy, anh muốn bảo vệ hai người các người mà cố ý dựng chuyện không có thật!"
Trong lòng Mạnh Cảnh Niên đã tức giận.
"Dù đồng chí đang có mục đích gì, cũng không nên dùng câu nói vũ nhục danh dự của quân nhân và hãm hại em gái nhỏ mới mười tám tuổi như vậy."
Anh ấy nói tiếp: "Hôm nay nếu chỉ có mình thôi, tôi không sẽ muốn đôi co với nữ đồng chí này mà nhường cho công an dạy dỗ cô mấy ngày là được, nhưng hôm nay khác rồi, cô chọc phải em gái của tôi!