Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 131



"Hay là theo như mình nói, cậu có thể viết còn biết vẽ, thế thì cậu cứ thử viết một bản thảo để làm sáng tỏ, đưa đến Báo chiều Bình Thành đi."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ tới, nhưng mà không dễ dàng được như vậy.

"Cậu cho rằng ai viết bản thảo cũng đều có thể xuất bản sao, đa số đều bị trả lại cả thôi."

Chu Cảnh Họa suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì, lần trước anh kê đơn thuốc Đông y để xem mặt Dư Thư Phương, cô ấy không phải là đang làm việc ở Báo chiều Bình Thành sao, cậu thử đi tìm cô ấy xem."

Có thể đi thử một chút.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy trên mặt Chu Cảnh Họa có vẻ bóng loáng trắng nõn, còn tinh tế hơn so với trước kia, chắc hẳn là sự điều tiết ở bên trong có công hiệu rồi.

Cô nói: "Mặt của cậu đã sớm khỏe rồi, sau này mình sẽ đi xem tình huống ở trên mặt của Thư Phương.

"Vậy thì cậu mau đi đi."

Chu Cảnh Họa lau tay, nói với Tạ Tiểu Ngọc mấy ngày trong đoàn có biểu diễn ngày đầu năm mới: "Một phiếu khó cầu, cậu mau nói nhanh lên, cậu muốn mấy tấm, để mình giữ lại cho cậu." Tạ Tiểu Ngọc nói: "Mình đi đến chỗ nào cũng đều muốn mang theo em trai và em gái, sẽ không sao chứ."

"Chỉ có mấy đứa nhỏ mới thích náo nhiệt."

Chu Cảnh Họa giúp cô tính toán một chút, ngôi sao còn nhỏ có thể ôm trên đùi: "Đối tượng của cậu, hai đứa em trai của cậu nữa, vậy thì mình sẽ để lại cho cậu bốn vé."

Tạ Tiểu Ngọc nói cảm ơn, sau đó nói với cô ấy nhận người anh trai, đối tượng của cô cũng nhận người chị họ.

"Còn phải cảm ơn anh trai của cậu nha, là anh ấy nhận ra bản phác thảo của mình với bà ngoại mình rất giống nhau, và anh họ mình đã tìm thấy nó một cách thuận lợi."

Chu Cảnh Họa cười chết: "Anh họ cậu thật thú vị, trước khi nhận người thân thì giấu không cho nói, anh trai mình gọi điện thoại tìm mình hỏi thăm tin tức của cậu, mình đã mắng anh ấy một trận, anh trai mình thiếu chút nữa cũng bị ông nội mình đuổi theo đến đơn vị để đánh một trận."

Sau khi nhận người thân mới biết được, Tạ Tiểu Ngọc là em gái của đại đội trưởng tiểu đội tác chiến đặc chủng của anh trai cô.

Diêm Vương mặt lạnh kia lại là anh trai của Tiểu Ngọc, Chu Cảnh Họa cảm thấy đối tượng nhỏ bé kia của Tạ Tiểu Ngọc, đại khái sẽ bị anh cả chỉnh chết... Nghiêm Dặc bọn họ cách cái chết cũng không khá hơn bao nhiêu.

Huấn luyện viên mới thật sự là anh vợ của anh, dẫn bọn họ đi huấn luyện, so với người tối hôm qua ở nhà ăn cơm quả thật như hai người khác nhau, khó trách giáo viên trường học nói, đắc tội ai cũng không thể đắc tội vị Diêm Vương mặt lạnh được xưng là "huấn luyện viên ma quỷ".

Nghiêm Dặc mang vật nặng chạy hết hai mươi km đường núi, trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ xem anh có đắc tội phải người anh vợ này hay không?

Sau đó anh buông bỏ rồi, có phải hay không, thì cũng phải chịu đựng mười lăm ngày này.

Khó khăn lắm mới tới giờ ăn cơm, mọi người đồng loạt xông lên, phát hiện trong thùng cơm ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Trần Niên kính lễ và nói: "Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi muốn ăn cơm."

Mạnh Cảnh Niên ghét bỏ không thôi: "Các người chậm hơn sáu phút so với thời gian dự kiến, hiệu suất này mà còn có mặt mũi ăn cơm, cho các người thời gian ba mươi phút, tự mình vào rừng tìm đồ ăn"

"Hiện tại sắp tới mùa đông rồi, trong rừng còn có thể có cái gì mà ăn, lá cây đều rụng hết rồi!"

Nếu là mùa thu thì còn có thể hái trái cây dại hoặc là một cái gì đó, chứ bây giờ thì bọn họ có thể tìm thấy gì trong mùa này?

Mọi người còn đang giãy giụa kháng nghị, Mạnh Cảnh Niên bắt đầu dùng đồng hồ bấm giây để tính giờ: "Các người còn hai mươi chín phút. Còn hai mươi tám phút nữa."

Nghiêm Dực quay đầu chạy vào trong rừng, đây cũng không phải là huấn luyện viên của trường, giỜ này phút này bọn họ chính là binh lính, phục tùng mệnh lệnh là được rồi.

Thôn Thanh Sơn ba phía đều có núi vây quanh, trên núi thực vật rất nhiều, Tiểu Ngọc nói có một số rễ cây có thể ăn được, cô còn thường hái một ít rau đại, vài lá cây không rõ về ăn.

Nghiêm Dực nhận ra được một chút, trùng hợp như vậy, một đám người xông vào trong rừng, kinh hãi đến một con thỏ to lớn, Nghiêm Dực nhặt một cục đá lên ném qua phía bên kia, anh nhắm trúng chuẩn đầu với dùng lực cũng cực tốt, đập cho thỏ ngất xỉu.

"Có thịt thỏ ăn!"

Trần Niên nhìn chằm chằm con thỏ nuốt nước miếng, bọn họ bị tra tấn từ sáng sớm cộng thêm cả một buổi sáng, nếu mà không ăn được gì chắc cũng muốn điên rồi.

Có một người ở bên cạnh vô vào ót của Trần Niên: "Cậu bị ngốc à, mau đi tìm một chỗ trống trải để châm lửa, không lẽ cậu muốn để cho mọi người ăn sống?" Nghiêm Dặc cam theo con thỏ tìm một dòng suối nhỏ để xử lý thịt thỏ, xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn này, may mắn là ở Thôn Thanh Sơn đã từng giúp Tiểu Ngọc nên quen làm, giống như lái chiếc xe đi nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc.
— QUẢNG CÁO —